Chương 2 - Trở Về Kiếp Trước Để Đổi Đời

5

Ký ức đầy tủi nhục khiến tôi không kìm được mà toàn thân run lên.

Cho đến khi có một quả bóng rổ lăn qua chân tôi.

Tôi mới giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Chử Lỗi.

Dáng vẻ của một thiếu niên, vẫn mang theo chút kiêu ngạo.

Cậu ta nhíu mày:

“Là tớ đã đồng ý trước, Lưu Vi, cậu có muốn nghe thử không?”

Hùng Thiến đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Sắc mặt tôi lúc đó cực kỳ khó coi.

Tôi quay mặt đi, không muốn dính dáng gì đến họ nữa.

“Không cần.”

Tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Tiếc là ở năm 2025 tôi sống quá yên ổn, hoàn toàn quên mất rằng ở thời đại này, gây chuyện chẳng cần lý do gì cả.

Trong giờ ra chơi của tiết tự học buổi tối, Hùng Thiến chặn tôi lại.

Ánh mắt rất dữ tợn.

“Cho cậu mặt mũi là vì anh Lỗi nể tình mà che chở đấy.

MP3 mà cậu cũng dám mượn, nhỡ làm hỏng thì cậu đền nổi à?”

Tôi không trả lời.

Cô ta giật lấy sách tôi, xé rách cả bìa.

Rồi cười một cách đầy khiêu khích.

“Nếu dám mách với Chử Lỗi, cậu chết chắc.”

6

Cả lớp quay lại nhìn tôi.

Rõ ràng rất xấu hổ.

Nhưng tôi thì đã quen với việc bị người ta dòm ngó từ kiếp trước.

Im lặng cúi xuống nhặt sách vở,Dán lại chỗ bị rách, rồi mới ngẩng đầu nhìn cô ta.

“Quyển vở năm hào, cậu đền, hay để tôi tìm Chử Lỗi?”

Cô ta sững sờ.

“Cậu nói gì?”

Tôi rất nghiêm túc, đưa tay ra trước mặt cô ta, “Đây là đồ có giá trị, năm hào, cậu nên đền cho tôi, không thì tôi đành tìm Chử Lỗi thôi.”

Lúc này,

Chắc cậu ta lại đi chơi bi-a.

Nhưng tôi có thể tìm được.

Rõ ràng Hùng Thiến cũng đã hiểu mối quan hệ giữa chúng tôi.

Cô ta nghiến răng, lục lọi trên người.

Moi ra một đồng tiền xu màu vàng, “Đúng là đồ nghèo rách, không biết xấu hổ, cho mày nè!”

Đồng xu bị cô ta đập xuống bàn gỗ, lăn qua lăn lại, rồi rơi xuống đất.

Tôi nhặt lên.

Tôi đã quên mất mình đã bao lâu không được cầm tiền trên tay.

Từ tận đáy lòng, tôi nhìn cô ta.

“Cảm ơn cậu.”

Cô ta trợn mắt, “Đồ điên.”

7

Tôi đúng là nghèo thật.

Từ sau khi mẹ tôi sinh em trai,Toàn bộ tiền trong nhà tôi đều không còn được đụng đến nữa.

Em tôi bị sốt, cả nhà đều đưa nó đi bệnh viện.

Còn tôi thì đói đến mức sắp xỉu.

Chỉ có thể mò sang quán lẩu cay bên cạnh.

Khi ấy, Chử Lỗi đang xem phim truyền hình của đài Hồ Nam – “Thiên đường váy cưới.”

Cậu ta thấy tôi, vội vàng lấy tay che màn hình.

“Tự gắp đồ đi!”

Tôi đang đói lả.

Dù biết cậu ta nổi tiếng là người hay gây gổ, tôi vẫn nhét đầy rau và nấm vào rổ sắt.

Thấy rau và nấm vừa thả vào nồi,

Tôi nuốt nước miếng rồi lí nhí nói: “Tớ không có tiền…”

Cậu ta sững người.

“Sao? Ăn chùa hả?”

Tôi run run: “Tớ… tớ có thể làm thêm để trả cậu sau được không?”

Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Cậu là con gái lớn nhà lão Lưu à?”

“Ừm…”

Chử Lỗi khi đó còn nhỏ, bỗng nổi lòng tốt.

Cậu ta gắp mì và rau đã chín ra: “Đồ ăn này không thể cho không, từ giờ, làm em gái tôi đi.”

Khoảnh khắc ấy,Tôi thật sự tưởng mình là Đào Ngải Thanh trong phim.

Tưởng mình gặp được cứu rỗi.

Lúc tôi cần giúp đỡ,

Chử Lỗi đã cho tôi một tô mì lẩu cay nóng hổi.

Ba đồng một tô.

Nhưng tôi không đủ tiền.

Vì thế, trước kỳ thi đại học, cậu ta rủ tôi ra quán net, hứa hẹn sau này sẽ cho tôi ăn cả đời mì bò gân.

Trong căn phòng nhỏ chật chội đó,Tôi đã hủy hoại chính mình.