Chương 5 - Trở Về Đúng Ngày Gả

“Bọn trẻ còn nhỏ, sai sót là chuyện thường. Em không cần quá khắt khe như vậy.”

Tôi hít một hơi thật sâu, đè nén cơn buồn nôn đang dâng lên trong dạ dày:

“Thành Cương, tám tuổi là đủ để phân biệt đúng sai rồi. Nếu bây giờ không sửa ngay cái thói nói dối và bắt nạt bạn bè, sau này sẽ càng khó dạy hơn.”

“Nhưng cũng nên nhẹ nhàng một chút, dù sao em cũng chỉ là…” Anh đột ngột ngừng lại.

“Chỉ là mẹ kế?” Tôi nói nốt phần còn lại thay anh, môi khẽ nhếch cười lạnh. “Chính vì tôi là mẹ kế nên càng cần phải nghiêm khắc. Nếu không, người ngoài sẽ bảo tôi dung túng cho nó học thói xấu.”

Lý Thành Cương bị nghẹn họng, không nói được gì.

Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên. Tôi bắt máy, là phụ huynh của cậu bé bị thương.

Tôi bật loa ngoài, để cả nhà cùng nghe tiếng trách móc đầy tức giận từ đầu dây bên kia.

“…Con tôi phải khâu hai mũi ở đầu gối! Con trai các người nhất định phải xin lỗi! Nếu không, tôi sẽ khiếu nại với nhà trường!”

Sắc mặt Lý Thành Cương lập tức thay đổi. Anh quay sang hỏi Lý Minh: “Con thực sự đã đẩy bạn ngã?”

Lý Minh cúi đầu, im lặng không đáp.

“Tôi sẽ đưa Lý Minh đến trường xin lỗi trực tiếp vào ngày mai.” Tôi nói với đầu dây bên kia, rồi dứt khoát cúp máy.

Lý Thành Cương đưa tay xoa trán: “Âu Tĩnh, chuyện này giao cho em xử lý nhé.”

Một điểm cộng nhỏ. Tôi gật đầu: “Lý Minh, viết một bản kiểm điểm. Ngày mai con phải xin lỗi bạn và cô giáo trước mặt toàn lớp. Nếu không, thì đừng mơ đến chuyện tham gia trận bóng đá tuần tới.”

“Không được! Con nhất định phải thi đấu!” Lý Minh hét lên.

“Vậy thì còn tùy vào thái độ của con.” Tôi bình tĩnh đáp, rồi xoay người lên lầu, không cho nó cơ hội làm ầm thêm.

Tối hôm đó, Lý Thành Cương vào phòng ngủ, ánh mắt phức tạp nhìn tôi:

“Âu Tĩnh, dạo này em thay đổi nhiều thật.”

Tôi giả vờ đang sắp xếp quần áo trong tủ, tránh để anh thấy nét mặt mình:

“Thật sao? Em chỉ nghĩ rằng không thể chiều chuộng trẻ con quá mức.”

“Anh hiểu em có ý tốt. Nhưng… tụi nhỏ vừa mất mẹ, tâm lý rất yếu đuối.” Anh thở dài. “Em có thể… dịu dàng hơn được không?”

Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Thành Cương, em hiểu anh lo lắng. Nhưng anh đã nghĩ đến chưa? Lý Minh thì nói dối như cơm bữa, Lý Tuyết thì cứ không vừa ý là gào khóc ăn vạ — nếu không sửa ngay từ bây giờ, sau này chính những thói xấu ấy sẽ hại chết chúng.”

Anh im lặng.

Kiếp trước, có lẽ tôi sẽ mềm lòng, nhượng bộ. Nhưng hiện tại tôi có trách nhiệm lớn hơn — bảo vệ đứa con trong bụng mình.

“Em sẽ chú ý cách dạy dỗ hơn.” Tôi lựa lời nói, “Nhưng những vấn đề thuộc về nguyên tắc, em không thể thỏa hiệp.”

Lý Thành Cương gật đầu, có vẻ hài lòng với câu trả lời. Anh đưa tay muốn ôm tôi, nhưng tôi viện cớ mệt và né tránh.

Hiện giờ đang là đầu thai kỳ, tôi không thể mạo hiểm.

Sáng hôm sau, tôi tự mình đưa Lý Minh đến trường. Nó lần lữa mãi không chịu xuống xe, tôi chỉ bình thản nói: “Con có thể chọn dũng cảm đối mặt với lỗi sai, hoặc làm kẻ hèn nhát trốn tránh trách nhiệm. Tự con quyết định.”

Cuối cùng, nó miễn cưỡng theo tôi vào trường. Trước mặt cô chủ nhiệm và bạn học bị thương, nó lầm bầm nói một câu “xin lỗi” bé như muỗi kêu.

“Tỏ ra thành khẩn và nói lớn hơn chút.” Tôi nhẹ đẩy vai nó.

Lý Minh bất ngờ bùng nổ: “Xin lỗi thì xin lỗi! Bà là đồ đàn bà độc ác! Con ghét bà!” Nói xong, nó quay đầu bỏ chạy.

Cô giáo ngượng ngùng nhìn tôi:

“Chị Lý…”

“Cứ để nó bình tĩnh lại đi.” Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, dù tim đập thình thịch trong ngực.

Kiếp trước chắc chắn tôi sẽ xấu hổ đến muốn độn thổ, nhưng hiện giờ tôi chỉ thấy buồn cười.

Tôi quay sang cậu bé bị thương: “Tôi thay mặt Lý Minh xin lỗi cháu. Mong đầu gối cháu mau lành nhé.”

Về đến nhà, tôi ghi lại chi tiết toàn bộ sự việc vào sổ tay: từ phản ứng của Lý Minh đến thái độ của Lý Thành Cương.

Sau đó, tôi mở sách ôn thi giáo viên ra xem lại — đây chính là con đường thoát thân của tôi, và tôi nhất định phải nắm lấy.

Sau bữa trưa, tôi bỗng cảm thấy chóng mặt, vội ngồi xuống ghế nghỉ.

Những triệu chứng khó chịu đầu thai kỳ khiến tôi thấy cơ thể dần đuối sức.

Lúc này, Lý Tuyết lén lại gần tôi. Theo bản năng, tôi đưa tay che lấy bụng.

“Dì ơi,” con bé gọi ngọt xớt một tiếng, rồi bất ngờ vung tay cấu thật mạnh vào tay tôi:

“Dì chết đi cho rồi!”

Tôi đau đến hít ngược một hơi, lập tức nắm lấy cổ tay con bé:

“Sao con lại làm vậy?”

“Anh nói dì là người xấu! Là dì khiến anh mất mặt ở trường!” — con bé hét toáng lên.

Tôi cố nén cơn giận, lấy điện thoại ra bật chức năng ghi âm:

“Lý Tuyết, con biết việc cấu người là sai, đúng không?”

“Con cứ muốn cấu đấy! Con còn sẽ nói với ba là dì đánh con nữa!” – Con bé hả hê đáp.

“Vậy à? Vậy chúng ta cùng đến bệnh viện kiểm tra thương tích, xem ai đánh ai nhé.” – Tôi bình tĩnh nói.

Con bé sững lại, rõ ràng không ngờ tôi lại phản ứng như vậy.

Kiếp trước, tôi chắc chắn sẽ cuống cuồng cầu xin con bé đừng mách, để rồi bị nó nắm thóp hết lần này đến lần khác.

“Đi thì đi!” – Nó vẫn cứng miệng, nhưng ánh mắt đã lộ vẻ hoảng hốt.

“Được thôi, nhưng trước đó, nghe lại cái này đã.”

Tôi nhấn nút phát lại bản ghi âm. Giọng nói của nó vừa rồi vang lên rõ mồn một.

Mặt Lý Tuyết lập tức tái mét. Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt con bé:

“Lý Tuyết, từ giờ trở đi, mỗi lời con nói với dì đều có thể được ghi âm lại. Nếu con nói dối, ai cũng sẽ biết sự thật.”

Con bé òa lên khóc, rồi chạy thẳng về phòng mình.

Tôi thở dài, lại mở sổ tay ra ghi thêm một dòng.

Những bản ghi âm và ghi chép này — đến một ngày, nhất định sẽ có ích.

Tối hôm đó, khi Lý Thành Cương về đến nhà, tôi chủ động kể chuyện Lý Tuyết cấu tôi, và mở đoạn ghi âm cho anh ta nghe.

Nghe xong, hiếm hoi thay, anh không bênh con.

“Anh sẽ nói chuyện với tụi nhỏ.” – Anh mệt mỏi nói.

Chương 6 tiếp :