Chương 18 - Trở Về Đúng Ngày Gả

“Tha thứ hay không không quan trọng.” – Tôi điềm đạm nói.

“Quan trọng là tụi cháu phải học cách tự lập.

Tôi có thể giúp khởi đầu, nhưng con đường phải tự mình bước.”

Tiễn họ đi rồi, Lý Nhạc tò mò hỏi: “Mẹ ơi, họ là ai vậy?”

“Anh chị cùng cha khác mẹ của con.” – Tôi quyết định không giấu.

“Chuyện của rất nhiều năm trước rồi.”

Con bé khẽ gật đầu, suy nghĩ gì đó rồi nói: “Trông họ… có vẻ sống không tốt.”

“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.” – Tôi xoa đầu con gái.

“Mẹ chọn bảo vệ con, nuôi dạy con, mới có Lý Nhạc của hôm nay.”

Trong bữa tiệc, mẹ nấu món cá kho tôi thích nhất, Lý Nhạc ríu rít kể chuyện ở trường đại học.

Nhìn khung cảnh đầm ấm ấy, tôi chợt nhớ về mình ở kiếp trước — cô đơn trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh — và không kiềm được mà mắt đỏ hoe.

“Mẹ ơi, mẹ khóc hả?” – Lý Nhạc lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, mẹ khóc vì vui.” Tôi lau nước mắt, mỉm cười. “Thấy con lớn lên, lại còn xuất sắc như vậy…”

Đêm khuya tĩnh lặng, tôi ngồi một mình ngoài ban công ngắm sao.

Điện thoại rung khẽ — tin nhắn từ Lý Minh:

“Cảm ơn dì Âu. Ngày mai cháu sẽ đến xưởng sửa xe nhận việc.

Xin lỗi… vì tất cả.”

Tôi không trả lời, cũng không xóa tin nhắn.

Có những vết thương không thể xóa nhòa, nhưng cũng chẳng cần mãi ôm giữ hận thù.

Kiếp này, tôi đã học được cách buông bỏ trong khi vẫn ghi nhớ bài học.

Cuối tuần, tôi được mời phát biểu tại một diễn đàn về giáo dục gia đình.

Dưới khán đài là các bậc phụ huynh và giáo viên, không ít người đến vì “câu chuyện truyền kỳ” của tôi.

“…Là một người từng làm ‘mẹ kế’, tôi hiểu rõ sự phức tạp trong những mối quan hệ gia đình đặc biệt,” tôi cất giọng trước micro,

“Nhưng dù có quan hệ huyết thống hay không, mọi mối quan hệ lành mạnh đều phải được xây dựng trên nền tảng của sự tôn trọng lẫn nhau, chứ không phải là sự hy sinh đơn phương.”

Sau bài phát biểu, một cô gái trẻ bước đến bắt chuyện:

“Cô Âu, em sắp lấy một người đàn ông đã ly hôn và có con… em rất sợ lặp lại… ờ… chính là…”

“Lặp lại bi kịch của tôi à?” Tôi mỉm cười dịu dàng.

“Nhớ lấy, làm tốt vai trò của chính mình còn quan trọng hơn cố gắng làm một ‘mẹ kế tốt’.

Hãy giữ độc lập tài chính, thiết lập ranh giới rõ ràng, và đừng mong dùng sự hy sinh để đổi lấy tình yêu.”

Cô ấy gật đầu biết ơn.

Khi tôi bước ra khỏi hội trường, thấy Lý Minh đứng lặng ở góc xa, tay cầm một cuốn sách của tôi.

Chúng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi cậu ấy khẽ cúi chào tôi một cái, rồi rời đi.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Lý Nhạc tốt nghiệp đại học, được như ý nguyện du học tại Harvard.

Ngày tiễn con ra sân bay, tôi vừa tự hào vừa không nỡ rời xa.

“Mẹ đừng khóc nữa mà~” Con bé lau nước mắt cho tôi.

“Con sẽ thường xuyên về thăm. À mà… tuần trước anh Lý Minh đến tìm con.”

Tôi giật mình: “Anh ta tìm con làm gì?”

“Anh ấy… đưa cho con một cuốn sổ tiết kiệm, là tiền anh ấy dành dụm bao năm, nói là để con đi học.”

Lý Nhạc nhẹ nhàng kể, “Anh ấy bảo… đó là trách nhiệm thay ba.”

Tôi im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Con có nhận không?”

“Không. Nhưng con đã mời anh ấy đi uống cà phê.”

Con bé mỉm cười, “Anh ấy thay đổi nhiều lắm, cứ mãi nói xin lỗi… Mẹ, mẹ có còn hận họ không?”

Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của con gái: “Không còn hận nữa. Nhưng có những vết nứt, không phải xin lỗi là vá được.”

Sau khi Lý Nhạc sang Mỹ, công việc giáo dục của tôi càng bận rộn.

Cuốn sách mới về giáo dục gia đình được dịch ra nhiều thứ tiếng, thậm chí có cả truyền thông quốc tế mời phỏng vấn.

Một lần, phóng viên hỏi tôi: “Thưa giáo sư Âu, thành tựu lớn nhất trong cuộc đời bà là gì?”

Tôi mỉm cười, đưa điện thoại lên, trên màn hình là ảnh lễ tốt nghiệp của Lý Nhạc:

“Là nuôi dạy một cô bé khỏe mạnh, hạnh phúc và biết yêu thương chính mình.”

Mùa xuân lại về, tôi tổ chức một buổi họp mặt nhỏ trong khu vườn nhà mới.

Mẹ, Lâm Tĩnh và vài người bạn thân đều đến.

Thậm chí cả Lý Minh – giờ là thợ sửa xe – và Lý Tuyết – đang làm giáo viên mầm non – cũng có mặt.

Giữ khoảng cách nhưng vẫn thân thiện — đó là sự khoan dung lớn nhất tôi có thể dành cho họ.

Lý Nhạc cũng gọi video từ Mỹ về, hớn hở kể chuyện nghiên cứu và cuộc sống du học.

Nhìn cô con gái tự tin, rạng rỡ qua màn hình và những người thân quen đang trò chuyện ngoài vườn, tôi cảm thấy một sự yên bình chưa từng có.

Khi buổi tiệc kết thúc, tôi ngồi một mình trên băng ghế trong vườn, ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao.

Kiếp này, cuối cùng tôi đã hiểu:

Điều quý giá nhất trong đời không phải là cảm giác trả thù, mà là sự bình yên trong tâm hồn.

Không phải là sự công nhận của người khác, mà là sự trọn vẹn từ chính bản thân.

Gió xuân lướt qua mang theo hương hoa dìu dịu.

Tôi nhắm mắt lại, khẽ thì thầm với người phụ nữ bất hạnh của kiếp trước:

“Thấy không? Cuối cùng chúng ta đã sống thành người mà mình từng mơ ước.”

[Toàn văn kết thúc]