Chương 7 - Trở Về Để Trả Thù Nỗi Đau

Tôi sợ rằng, nếu con chó điên kia bị dồn vào đường cùng, sẽ quay ra hủy sạch chứng cứ.

Quả nhiên, chỉ vài ngày sau khi Trương Thành biết tôi về thành phố thi đại học, văn phòng Công xã Hồng Kỳ liền “vô tình” bị cháy.

“Ngay từ đầu, công xã đã quy định rõ – ai có điểm cao hơn thì người đó được đi thi. Trương Thành, tỉnh mộng đi!”

“Là anh nói dối! Suất đó rõ ràng là của tôi! Là mấy người! Là do mấy người cướp của tôi!”

Trương Thành phát điên, la hét ầm ĩ, thậm chí còn xô ngã cảnh sát đang đến giữ anh ta lại.

Phải mất vài người mới khống chế được Trương Thành, ghì anh ta nằm rạp xuống đất.

Ngẩng đầu lên, Trương Thành nhìn tôi trân trối, giọng nói lạc đi:

“Hoa… Bạch, cô còn sống…”

Tôi giật mình – thì ra Trương Thành… cũng trọng sinh.

“Đây là đồn cảnh sát… Bây giờ là năm bao nhiêu rồi?”

Mọi người trong phòng, ngoại trừ tôi, đều mở to mắt nhìn nhau sửng sốt.

Cảnh sát nghiêm mặt cảnh cáo Trương Thành, không được giả vờ lươn lẹo.

“Năm 1978!”

Trương Thành đang kích động bỗng im bặt.

“Năm 1978? Không thể nào… Rõ ràng là năm 1998 cơ mà.”

Anh ta ngẩng đầu lên, tức giận hét vào mặt cảnh sát:

“Tôi là giáo sư! Các anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cảnh sát, Trương Thành lẩm bẩm nói:

“Tôi hiểu rồi… Có người vu cáo tôi ăn cắp bài thi của anh ta… Các đồng chí cảnh sát, nhất định phải tin tôi, tất cả đều là do hắn bôi nhọ tôi, tôi không hề làm chuyện đó!”

Sau khi mọi người tại hiện trường bàn bạc, Trương Thành được đưa tới bệnh viện trước.

Còn tôi và ông Tôn thì tạm thời vẫn chưa được rời đi.

Vì… lá thư đó.

Về việc này, tôi và ông Tôn đều tỏ thái độ hợp tác.

Trong quá trình lấy lời khai, ông Tôn bất đắc dĩ kể lại.

Rằng ông và ông nội tôi trước kia là chiến hữu – còn từng cứu mạng nhau.

Sau này ông Tôn xuất ngũ về quê, còn ông nội tôi tiếp tục tại ngũ cho tới khi nghỉ hưu.

Khi biết tôi sẽ về vùng quê của ông Tôn để lao động, ông nội rất vui, đặc biệt viết một bức thư gửi theo tôi nhờ trao tận tay ông Tôn.

Nội dung chủ yếu là ôn chuyện chiến trường, nhắc lại tình nghĩa anh em, còn chuyện “nhờ chăm sóc” tôi thì chỉ viết một câu ngắn gọn ở cuối thư.

Nguyên văn như sau:

“Hoa Bạch là cháu gái tôi, cũng như cháu gái của anh. Cháu gái của quân nhân thì phải kiên cường, không cần ưu ái đặc biệt.”

Mọi người, vì bị Trương Thành dẫn dắt từ trước nên đều hiểu sai, nhưng sau khi đọc hết lá thư, đều lập tức kính trọng ông Tôn hẳn lên.

Vì sự việc liên quan đến nhiều bên và cần xác minh rõ ràng, nên chuyện của tôi vẫn cần vài ngày nữa mới có thể có kết luận cuối cùng.

Vì thế, những ngày tới ông Tôn vẫn chưa thể rời đi.

Tôi dìu ông Tôn về nhà mình.

Nhìn di ảnh của ông nội, ông Tôn không kìm được nước mắt.

“Anh em già, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

“Ông Tôn à, để cháu thay ông nội tiếp đãi ông thật tốt.”

Tôi dẫn ông Tôn đến thăm nơi ông và ông nội từng đóng quân, còn đưa ông đến chỗ mà ông nội hay ngồi đánh cờ.

Hôm đó, chúng tôi vừa mới ngồi xuống thì một bóng người lao ra.

“Hoa Bạch, mau nói với họ, tôi không điên!”

Phía sau Trương Thành là mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đuổi theo.

Thấy họ, Trương Thành run rẩy, trốn sau lưng tôi.

“Hoa Bạch, cô nhất định biết tôi nói thật. Nếu cô không giúp tôi, tôi sẽ nói cho họ biết cô cũng là người trọng sinh. Đến lúc đó, cô cũng sẽ bị bắt lại để nghiên cứu như tôi thôi!”

“Trương Thành, tôi nghe không hiểu, anh đang nói gì thế?”

“Cô đừng giả vờ! Ở đồn cảnh sát tôi đã phát hiện, ánh mắt cô nhìn tôi chỉ toàn thù hận, trong khi trước kia ánh mắt đó đầy yêu thương. Chỉ có một cách giải thích thôi – là cô biết chính tôi đã giết chết cô!”

Thì ra, kiếp trước Trương Thành cũng biết tôi yêu anh ta sâu đậm đến nhường nào.

Thế nhưng anh ta vẫn đổ tội oan cho tôi và đoạt lấy mạng sống của tôi.

“Nếu tôi không giúp thì sao?”

“Vậy thì đừng trách tôi kéo cô chết cùng!”