Chương 4 - Trở Về Để Trả Thù
Chương 5
“Còn mấy đứa như tụi mày,” Lâm Thi Thi ngẩng cao đầu, giọng mỉa mai, “chỉ có thể tiếp tục làm trâu làm ngựa đi làm thuê cho người ta.”
“Không chỉ lương thấp, mà còn bị người ta chà đạp, chẳng có chút tôn nghiêm nào. Cả đời thì cũng chỉ đến thế là cùng.”
Nói đến đây, ánh mắt cô ta đầy ẩn ý liếc sang tôi.
Lời vừa dứt, trong phòng livestream lập tức nổ ra làn sóng mắng chửi — nhưng Lâm Thi Thi hoàn toàn chẳng bận tâm.
Đột nhiên, cô ta chỉ tay vào tôi, thái độ ra lệnh, vênh váo không ai bằng:
“Tô Huyên, tiệm vé số tao mua ở ngay bên cạnh. Mày đi gọi ông chủ qua đây, để ổng đích thân tới đổi thưởng cho tao.”
Tôi im lặng.
Lục Thần bước ra trước, mặt mày đầy khó chịu, quát lớn:
“Tô Huyên, mày điếc à? Còn đứng đó làm gì? Thi Thi nể mặt mày mới cho mày đi gọi!”
“Với cái thân phận như mày bây giờ, đến xách dép cho Thi Thi còn không xứng. Người ta để mày làm giúp một việc là mày phải biết ơn rồi, hầu hạ Thi Thi cho tốt thì không chừng còn được ban cho một chén cơm!”
Một vài bạn học phía sau không nhìn nổi nữa, thì thầm:
“Lâm Thi Thi kiểu người như thế này mà lại trúng số? Đúng là người không xứng với lộc trời.”
“Cướp bạn trai của bạn thân, giờ còn mặt dày bắt người ta đi sai vặt… Cô ta nghĩ cô ta là ai?”
Thấy tôi vẫn không nhúc nhích, Lâm Thi Thi lộ rõ vẻ hung hăng, nghiến răng nói:
“Tô Huyên, tao khuyên mày nên tỉnh táo lại đi. Giữa tao với mày bây giờ đã là trời với đất, tao nói một câu cũng đủ lột sạch mặt mày đấy!”
Tôi chỉ lạnh lùng liếc nhìn đồng hồ, thản nhiên mở miệng:
“Chờ thêm năm phút nữa đi.”
Lâm Thi Thi không hiểu tôi đang giở trò gì, cười nhạt:
“Được thôi, vậy thì chờ năm phút. Tao nói cho mày biết, cho dù có đợi 50 phút đi nữa, thì cũng không thay đổi được sự thật rằng tao trúng 50 triệu!”
Tôi nhếch môi cười lạnh — chuyện đó, chưa chắc đâu.
Ngay lúc lời cô ta vừa dứt, cửa nhà hàng bỗng bị đẩy tung ra, một người phụ nữ hùng hổ lao vào.
Bà ta chỉ tay lên sân khấu, gào lên the thé:
“Con nhỏ này bị điên hả? Tờ vé số đó rõ ràng là của tôi trúng mà!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên khí thế hừng hực lao thẳng về phía Lâm Thi Thi.
Giữa lúc cả hội trường còn đang ngơ ngác, bà ta đã xông thẳng lên sân khấu, giật phăng micro từ tay Lâm Thi Thi.
“Con nhóc này bị hoang tưởng à? Vé số là của mày mà mày dám livestream toàn mạng?”
Ngay sau đó, bà ta quay thẳng về phía ống kính máy quay, nghiêm mặt nói:
“Các bạn đừng để bị cô ta lừa. Con nhỏ này đang cố tạo chiêu trò để nổi tiếng làm hotgirl mạng!”
“Còn trẻ mà không chịu lo làm ăn tử tế, lại dám dùng mấy chiêu bẩn thỉu thế này để lừa người!”
“Hôm nay bà đây phải dạy cho mày một bài học đàng hoàng!”
Câu nói này khiến cả hội trường chết lặng, không ai kịp phản ứng.
Luồng bình luận trong livestream lập tức nổ tung:
【Gì vậy trời!? Nãy thấy con bé này hung hăng lắm, cứ tưởng trúng số thật cơ!】
【Dám nói dối trắng trợn ngay trong tiệc tốt nghiệp? Gan quá lớn rồi!】
【Cả lớp tụi nó không phải đồng phạm hết chứ?】
【…】
Phản ứng lại được, Lâm Thi Thi lập tức gào lên phản bác:
“Mày nói bậy! Rõ ràng là tao trúng vé số! Mày tự mở to cặp mắt chó của mày ra mà nhìn cho kỹ!”
Cô ta giơ cao tờ vé số lên, như thể đang nắm lấy bằng chứng cuối cùng của mình.
Bên cạnh, Lục Thần cũng lập tức đứng ra bênh vực:
“Tôi thấy là bà già này ganh tị thì có! Rõ ràng là Thi Thi của tôi trúng vé số mà!”
“Nếu bà mới là người trúng, có bản lĩnh thì đưa ra bằng chứng đi!”
Vừa nghe Lục Thần gọi mình là “bà già”, người phụ nữ liền giận dữ định lao vào đánh, nhưng bị Lục Thần đẩy mạnh ra.
Hắn còn quay sang ống kính, lớn tiếng:
“Đừng tin bà ta! Tôi thấy chính bà mới là kẻ ảo tưởng, muốn nổi tiếng đến phát điên rồi. Phải đưa bà vào trại tâm thần kiểm tra đầu óc mới đúng!”
Lâm Thi Thi hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nhìn xuống:
“Tôi cũng thấy vậy. Mụ ta rõ ràng là đang ganh tị vì tôi trúng 50 triệu!”
Người phụ nữ tức đến bật cười:
“Được! Được lắm! Vậy thì mở to cặp mắt chó của tụi bay ra mà nhìn cho rõ xem ai mới là người thật sự trúng vé số!”
Dứt lời, bà ta rút điện thoại ra, giơ về phía camera livestream.
Lúc này, tất cả giáo viên và học sinh cũng không kìm được nữa, từng người một rời chỗ, vây lại gần xem cho rõ ngọn ngành.