Chương 15 - Trở Về Để Trả Thù
Nam tử nọ dẫn ta men theo lối nhỏ quanh co, tránh né từng toán tuần tra một cách thuần thục, gấp rút hướng về góc Đông Nam phủ Hầu.
Tim ta như nhảy tới cổ họng, mỗi bước đi tựa giẫm trên lưỡi dao.
Sau cùng, một cánh cửa nhỏ nơi góc vắng hiện ra trước mắt.
Cửa không khóa, chỉ khép hờ.
Người nọ thấp giọng:
“Cô nương đi ra, bên ngoài tự có người tiếp ứng.”
Ta gật đầu cảm kích, không chút do dự đẩy cửa xông ra.
Bên ngoài là một cỗ xe ngựa phủ vải xanh nhạt không mấy bắt mắt, phu xe đội nón lá rộng vành, không trông rõ dung mạo.
Ta nhanh chóng nhảy lên xe, màn xe lập tức buông xuống, xe ngựa cũng liền lăn bánh, rời khỏi phủ Hầu, lao vào màn đêm dày đặc.
Mãi đến khi xe chạy được một đoạn xa, ta mới mềm nhũn người, ngồi bệt xuống ghế, thở hổn hển, cảm giác như vừa từ trong mộng tỉnh dậy.
Ta… thật sự thoát rồi ư?
Một giọng nói lười biếng mang theo ý cười đột nhiên vang lên từ góc xe:
“Bị dọa ngốc rồi sao?”
Ta vội quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Quân nghiêng người tựa lên đệm mềm, tay lật qua lật lại một khối ngọc bội, đáy mắt mang theo nụ cười như có như không, dõi nhìn ta không chớp.
Hắn vẫn mặc thường phục, song so với lúc ở biệt trang thì đã chỉnh tề hơn nhiều.
“Điện hạ?!”
Ta thất thanh gọi, “Sao người lại ở đây…”
“Ta vì sao ở đây ư?” Hắn nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch, “Hồng nhan tri kỷ của ta bị người dùng giả chỉ bắt đi, bản điện hạ sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Cũng phải xem là ai gan lớn tày trời, dám động vào người của ta.”
Hắn nói ra nhẹ tênh, song ta biết rõ, lén xâm nhập hầu phủ để cứu người, tuyệt chẳng phải chuyện dễ.
“Đa tạ điện hạ cứu mạng chi ân.” Ta khom mình, chân tâm cảm tạ.
“Chớ vội cảm tạ.” Tiêu Quân khẽ cong khóe môi, ánh mắt lộ ra vài phần tà tứ, “Hí kịch còn chưa hạ màn đâu. Ngày mai thế tử Tạ Duẫn Hành và biểu muội ngươi thành thân, nếu ta và ngươi không dâng một phần ‘đại lễ’, chẳng phải uổng phí cuộc đời?”
Ta ngẩn ra: “Đại lễ?”
Hắn nghiêng người tới gần, hạ giọng ghé tai ta nói một hồi thế này thế kia.
Càng nghe, mắt ta càng tròn xoe, đến cuối cùng kinh nghi bất định mà nhìn hắn: “Chuyện này… có thể thành sao?”
“Sao lại không?” Tiêu Quân cười như hồ ly giảo hoạt, “Bọn họ chẳng phải muốn mạng của ngươi ư? Vậy thì cứ cho họ một cỗ thi thể xem sao. Chỉ e lúc ấy, xem họ có dám đón hay không.”
Tim ta đập loạn như trống trận, máu trong người như sôi lên từng hồi.
Tốt!
Nếu bọn họ đã vô đạo, chớ trách ta bất nghĩa!
7
Hôm sau, phủ Vĩnh Ninh Hầu đèn đỏ giăng cao, khách khứa đầy nhà.
Tuy rằng nét mặt tân lang Tạ Duẫn Hành vẫn chưa giãn ra được bao nhiêu, tân nương biểu muội Giang Nhược Ninh nghe nói cũng thân thể suy nhược, phải có người dìu đỡ, song việc hầu phủ và Thẩm phủ kết thông gia vẫn là đại sự chấn động kinh thành.
Huống chi còn mang danh “xung hỉ”, khiến người tới xem náo nhiệt càng thêm đông.
Phụ thân ta – Thẩm Nguy – cùng mẫu thân Chu thị thân mặc cát phục, mặt nở nụ cười, xuyên qua khách khứa, không ngừng tiếp nhận lời chúc tụng từ khắp nơi, dường như đã quên mất còn một nữ nhi đang bị nhốt nơi Thẩm Nguyện, đợi bị lấy máu cứu người.
Giờ lành đã gần.
Khách khứa đều đã an tọa.
Bỗng nhiên, hậu viện hầu phủ vang lên một trận xôn xao và tiếng la thất thanh!
“Cháy rồi! Cháy rồi! Mau tới cứu hỏa!”
“Là… là viện giam giữ người kia!”
Sắc mặt Tạ Duẫn Hành đại biến, chẳng kịp để tâm lễ thành, lập tức dẫn người chạy thẳng về hậu viện.
Thẩm Nguy và Chu thị cũng liếc nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt theo sau.
Không ít khách khứa hiếu kỳ cũng rối rít rời bàn, kéo nhau chạy theo xem náo nhiệt.
Chỉ thấy nơi hậu viện, một tiểu viện hẻo lánh khói đen cuồn cuộn, tuy thế lửa cháy không lớn, song đủ khiến người chú mục. Gia nhân vội vã múc nước cứu hỏa, một mảnh hỗn loạn.
Tạ Duẫn Hành xông vào tiểu viện, đạp tung cửa phòng — bên trong trống không, chỉ còn một đống tàn tro cháy đen, tựa hồ là vật dụng đã bị thiêu hủy, thoang thoảng trong không khí là một mùi cháy khét lạ lùng.
“Người đâu rồi?!” Tạ Duẫn Hành trầm giọng quát, hỏi đám thị vệ trông coi.
Thị vệ quỳ phục dưới đất, toàn thân run như cầy sấy: “Thế tử thứ tội! Nô tài… nô tài cũng không biết! Vừa rồi vẫn bình thường… đột nhiên phát hỏa… bên trong… bên trong không thấy ai ra cả…”
Ngay lúc ấy, một bà tử hoảng hốt từ trong khói bụi bò ra, lượm lên vật gì rồi rú lên: “Đây… đây là trâm cài của Thẩm đại tiểu thư! Nô tỳ nhận ra!”
Chiếc trâm bị cháy đen, song hình dáng vẫn còn có thể phân biệt.
Chẳng mấy chốc, lại có người trong đống tro tàn bới ra một khối ngọc bội đã biến dạng, nhưng miễn cưỡng vẫn thấy là đồ trang sức nữ tử hay mang.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ Thẩm đại tiểu thư…” Có người hoảng hốt lẩm bẩm.
“Bị thiêu chết rồi?” Lời ấy như ôn dịch, lập tức lan truyền giữa đám đông.
Khi Thẩm Nguy cùng Chu thị tới nơi, đúng lúc nghe được câu ấy, lại thấy hai món “di vật”, Chu thị trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ. Thẩm Nguy cũng thân hình lảo đảo, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tạ Duẫn Hành chết trân nhìn đống tro, thần sắc biến ảo khó lường — có chấn kinh, có không tin, song nhiều nhất vẫn là giận dữ và điên cuồng khi kế hoạch bị đánh vỡ.
“Không thể nào! Nàng sao có thể chết như thế được?!” Hắn gầm nhẹ.
Ngay khi ấy, một giọng nói dè dặt vang lên, là một phu nhân quan gia theo xem náo nhiệt, thanh âm không lớn, song lại truyền đến rõ ràng từng chữ trong tai mọi người:
“Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân xin nén bi thương… chỉ là… Thẩm đại tiểu thư mà chết rồi, thì bệnh của biểu tiểu thư phải làm sao bây giờ? Chẳng phải nói… phải dùng tâm đầu huyết của đại tiểu thư mới cứu được ư?”