Chương 7 - Trở Về Để Trả Thù

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng những chuyện vừa xảy ra đã lan truyền khắp nơi.

Không một ai bước lên bênh vực bà ta, chỉ trỏ xì xào sau lưng.

“Chính là nhà đó đấy, tính kế tráo con của người ta, ép người ta gánh tội thay.”

“Trời ơi, sao lại có người độc ác đến thế, không sợ báo ứng à?”

“Phải đấy! May mà cả lũ gian trá đã bị Cục An ninh bắt đi rồi. Nếu là tôi, tôi xử bắn luôn cho xong!”

Vừa nghe đến chữ “xử bắn”, mẹ chồng trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.

6

Nhà họ Chu giờ loạn đến mức nào tôi cũng chẳng buồn quan tâm, sau khi phối hợp điều tra xong ở Cục An ninh, tôi quay về nhà một chuyến.

Căn hộ này là khu nhà dành cho gia đình quân nhân mà đơn vị phân cho tôi.

Từng món đồ trong nhà đều do tôi tự tay chọn lựa, sắp xếp.

Vậy mà giờ đây, tôi thu dọn hành lý, đứng nhìn nơi mình đã sống suốt mấy năm, trong lòng lại không thấy tiếc nuối gì.

Tôi tự thấy mình không thẹn với ai, nên cũng dám buông bỏ nhẹ nhàng.

Không ai biết, sau khi phá thai, tôi đã chủ động liên hệ lại với lãnh đạo cũ của mình.

Bà từng tiếc cho tôi khi tôi từ bỏ sự nghiệp để trở về làm nội trợ, nên khi biết tôi muốn quay lại, bà vui đến mức không giấu nổi.

Phía Cục An ninh cũng đã có kết luận điều tra.

Trần Trân Trân, người luôn được gọi là con gái liệt sĩ, lại thật sự phạm tội gián điệp.

Trong một lần đi chơi, cô ta quen một người đàn ông ngoại quốc tên David và nhanh chóng rơi vào lưới tình.

David nhiều lần khéo léo dò hỏi những chuyện liên quan đến quân đội, Trần Trân Trân chẳng chút cảnh giác, cứ thế kể hết những gì mình biết.

Thậm chí, cô ta còn gửi cả một phần tài liệu mật mà mình vô tình thấy trong phòng làm việc của Chu Văn Bân cho David.

Lúc đó, cô ta hoàn toàn không nhận ra việc mình làm là sai, chỉ thấy mình được người yêu khen ngợi, nên vui vẻ vô cùng.

Nhưng không bao lâu sau khi mang thai ngoài ý muốn, David cắt đứt liên lạc, cô ta mới nhận ra mọi chuyện không ổn.

Chu Văn Bân biết chuyện cũng là do bắt gặp cô ta đang khóc một mình.

Không nỡ để cô em gái thanh mai trúc mã ngồi tù, hắn liền nhắm vào tôi – người cũng đang mang thai – để gánh tội thay.

Nghe nói, lúc bị thẩm vấn ở Cục An ninh, Chu Văn Bân còn giả vờ đau khổ, tỏ ra ăn năn hối lỗi.

“Tôi có thể lấy mạng sống ra thề rằng mình không hề dính dáng gì đến thế lực phản động nước ngoài.”

“Tôi chỉ nghĩ rằng Hạ Doanh mạnh mẽ hơn Trân Trân, cho dù bị gán tội thay cũng sẽ chịu đựng được. Đợi cô ấy ra tù, tôi nhất định sẽ bù đắp.”

Đến cả cảnh sát cũng phải cạn lời khi nghe hắn nói.

Tuy điều tra không phát hiện Chu Văn Bân có liên hệ với thế lực nước ngoài thật, nhưng việc hắn giúp Trần Trân Trân thoát tội cũng là bao che tội phạm.

Cả hai bị khởi tố: một người lĩnh án hai năm, người còn lại mười năm – không ai thoát khỏi lưới pháp luật.

Kiếp trước, Chu Văn Bân tố cáo tôi nên được tiếng “vì đại nghĩa diệt thân”; kiếp này, tôi cũng được hưởng lợi từ việc tố cáo hắn.

Lãnh đạo giúp tôi xin được điều chuyển công tác lên thủ đô Bắc Kinh, mở ra một chương mới cho cuộc đời tôi.

7

Hai năm sau, tôi đã quay lại vị trí đoàn trưởng như trước khi kết hôn với Chu Văn Bân.

Tuy không còn trẻ nữa, nhưng tiền đồ vẫn rộng mở vô cùng.

Trong đơn vị, nhiều thủ trưởng, lãnh đạo cũng đang tích cực giới thiệu đối tượng cho tôi.

Tôi không từ chối, dù sao tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vì một cái cây cong què mà từ bỏ cả khu rừng.

Hôm đó sau khi đi xem mắt với một anh trung đoàn trưởng ngoài ba mươi, lúc tôi vừa về đến trước khu nhà tập thể, thì thấy một bóng người quen thuộc.

Anh ta nhìn thấy tôi, ánh mắt đầy kích động.

“A Doanh, anh về rồi đây!”

Chu Văn Bân đã tiều tụy đi rất nhiều.

Cuộc sống trong tù đâu dễ chịu gì, huống hồ với bản tính của hắn, chắc chắn không ít người âm thầm hành hạ.

Tôi từng trải qua nên biết hắn đã chịu không ít khổ.

Nhưng tôi chẳng thấy thương hại chút nào.

Thấy hắn bước lại gần, tôi thậm chí còn lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Trên mặt Chu Văn Bân hiện lên một tia buồn bã, nhưng vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng.

“Hai năm không gặp, sao em lại lạnh nhạt với anh vậy?”

“Anh tìm em cực lắm đó. Không ngờ em bây giờ đã là đoàn trưởng lục quân ở thủ đô, đúng là A Doanh vẫn luôn xuất sắc như thế.”

Cái giọng quen thuộc đó khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

“Chu Văn Bân, giữa tôi và anh chẳng cần ôn chuyện gì đâu.”

“Anh tìm tôi làm gì?”

Thái độ lạnh lùng của tôi như một mũi kim đâm vào lòng hắn.

Ánh mắt hắn tối sầm, môi run run:

“Anh… anh chỉ muốn hỏi một câu, chúng ta… thực sự không thể quay lại sao?”

Tôi nghĩ, hắn chắc chắn đã biết trước câu trả lời.

Tôi cong môi, cười nhạt, ánh mắt khinh miệt hệt như kiếp trước hắn từng nhìn tôi:

“Anh nghĩ sao? Tôi có lý do gì để quay lại, Chu Văn Bân?”

“Anh là kẻ có tiền án, tôi giống anh chắc?”

Sắc mặt Chu Văn Bân tái nhợt như tro tàn, như thể vừa bị giáng một đòn chí mạng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)