Chương 3 - Trở Về Để Thay Đổi Định Mệnh
Không bằng… không bằng ta cưới nàng làm bình thê, được chăng?”
Cuối cùng, hắn cũng nói ra lời thật, tự tay xé rách lớp mặt nạ giả nhân nghĩa của mình.
Ta tái mặt, lùi lại mấy bước, cười lạnh:
“Hầu gia, ta và ngươi là thánh chỉ ban hôn, vậy mà trong ngày đại hôn, ngươi lại nói muốn cưới một người khác làm bình thê?”
“Ngươi làm vậy, chẳng khác nào tát vào mặt phủ Thái phó, còn là tát vào mặt Hoàng thượng!”
Ta nhìn Khẩn Nguyệt, giọng chậm rãi:
“Khẩn Nguyệt cô nương, từ biên ải đến kinh thành, hành quân cưỡi ngựa cũng mất hơn một tháng.
Ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao lại có thể đi nhanh như tướng sĩ trên đường hành quân, mà chỉ ba ngày sau khi đại quân hồi kinh đã kịp tới nơi?”
Khẩn Nguyệt không ngờ ta lại hỏi như vậy, nhất thời ấp úng, nói chẳng ra lời.
Cuối cùng, đôi mắt hoe đỏ nhìn sang Tiêu Yến, giọng run rẩy:
“Hầu gia… thiếp… thiếp chỉ được một vị thương nhân tốt bụng cho đi nhờ đường, tiện thể vào kinh.
Thiếp quá nóng ruột muốn gặp Hầu gia, nên mới vội vàng… làm phiền Hầu gia.”
Ta nhìn nàng, thong thả nói:
“Thế Khẩn Nguyệt cô nương đến tìm Hầu gia là vì điều gì? Là để xem Hầu gia bình an, hay là muốn người báo ân cưới nàng?”
“Nhưng Hầu gia từng nói, hứa cưới cô là vì sợ cô thành cô hồn dã quỷ, nay cô còn sống khỏe mạnh, vậy lẽ ra nên tìm một người chồng tốt mà gả đi, để tương lai có người thắp hương cúng giỗ, chẳng phải hay hơn sao?”
Lời ta khiến khách khứa đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.
Phải rồi, khi trước Hầu gia nói cưới linh vị là để nhập tổ tông Tiêu gia, nay người vẫn sống sờ sờ, còn đến tìm là vì cớ gì?
Khẩn Nguyệt chịu không nổi ánh nhìn của mọi người, mặt trắng bệch, bước lùi liên tiếp.
Nước mắt nàng rơi lã chã, run rẩy nhìn Tiêu Yến:
“Hầu gia…”
Rồi bỗng nhiên ngất xỉu, ngã nhào vào lòng hắn.
Tiêu Yến ôm lấy nàng, quay phắt sang ta quát lớn:
“Uyển Uyển! Nàng là tiểu thư khuê các, sao có thể vô lễ với ân nhân cứu mạng của ta như thế!
Khẩn Nguyệt cô nương đơn thân một mình, đến kinh thành không chỗ nương tựa, tìm đến ta cũng là lẽ thường tình!”
“Ngươi nói nàng cô đơn không ai cậy nhờ, vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ đến một chỗ dung thân, ngươi cũng không chịu cho nàng sao?”
Ta rưng rưng nhìn hắn:
“Hầu gia, hôm nay là ngày đại hôn, trước ngươi muốn cùng linh vị bái đường, giờ lại có một nữ nhân xuất hiện tìm đến, sao ta không đa nghi cho được?
Ấy vậy mà ngươi chẳng phân phải trái, lại trách mắng ta ư?”
Kiếp trước, Khẩn Nguyệt vào phủ được một tháng thì phát hiện mang thai hai tháng,
Tính ngược lại, lúc này nàng đã có hơn một tháng thai trong bụng rồi.
Tiêu Yến nghẹn lời, định biện giải:
“Ta… không có ý trách nàng, ta chỉ là…”
Ta ngắt lời, nước mắt rơi lã chã như chuỗi ngọc đứt:
“Dù sao thì Khẩn Nguyệt cô nương cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, vẫn nên mời đại phu đến xem qua.
Một nữ tử yếu ớt đi cùng thương nhân suốt chặng đường từ biên ải về kinh, e rằng sức khỏe chẳng tốt lành gì đâu.”
Câu nói ấy của ta ẩn chứa đầy ẩn ý, nam nữ đơn độc cùng đường hơn một tháng, sao chẳng khiến người ta nghĩ ngợi cho được?
4
Đại phu được mời đến rất nhanh.
Sau khi bắt mạch cẩn thận, ông chắp tay nói:
“Không sao cả, vị phu nhân này chỉ là mang thai nên xúc động quá mà ngất đi.
Uống ít thuốc an thai là ổn.”
Lời vừa dứt, cả sảnh im phăng phắc.
Khẩn Nguyệt… có thai rồi.
Tiêu Yến lập tức lộ vẻ vui mừng:
“Thật sao?”
Ta kêu khẽ, tay che miệng, tỏ vẻ kinh hãi:
“Hầu gia, sao còn có thể vui như thế?
Khẩn Nguyệt cô nương chắc chắn đã bị kẻ xấu làm nhục mới mang thai, ngươi phải làm chủ cho nàng mới đúng!”
Khẩn Nguyệt vừa tỉnh lại, nghe được câu đó liền bật khóc, lao vào lòng hắn:
“Hầu gia! Thiếp không có!”
Tiêu Yến quắc mắt nhìn ta:
“Câm miệng! Chuyện đó tuyệt đối không thể! Khẩn Nguyệt trong sạch!”
Ta giả bộ run rẩy, nhưng nói rõ ràng cho mọi người đều nghe:
“Nhưng đại phu nói nàng mang thai hơn một tháng, mà thời gian ấy, chẳng phải nàng cùng thương nhân kia đi đường sao?
Đứa bé này là của ai? Chẳng phải nên đi bắt kẻ đó về tra hỏi sao?”
Khách khứa đều xì xào:
“Trời ơi, đi với thương nhân từ biên ải về kinh, giờ lại mang thai một tháng, chuyện này…”
“Ta đã nói rồi, sao có thể đi nhanh như vậy, hóa ra là mưu kế mỹ nhân!”
“Thật đáng xấu hổ, chưa cưới đã tư thông, còn mang thai, đúng là đáng bị ngâm lồng heo!”
Sắc mặt Tiêu Yến càng lúc càng u ám, rồi hắn gầm lên:
“Đứa bé trong bụng Khẩn Nguyệt là của ta!”
Cả đại sảnh chết lặng.
Ta nhìn hắn, sững sờ:
“Hầu gia nói gì vậy? Sao có thể chứ!
Tuy Khẩn Nguyệt là ân nhân của ngươi, nhưng huyết mạch Hầu phủ sao có thể tùy tiện lẫn lộn?
Ngươi muốn báo ân, cũng chẳng thể bịa đặt ra chuyện huyết thống này!”
“Khẩn Nguyệt cô nương, đừng sợ, nói rõ ra đi, kẻ làm nhục ngươi là ai, chúng ta nhất định thay ngươi trừng trị!”
Khẩn Nguyệt nhìn ta, sắc mặt trắng bệch, rồi “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống:
“Phu nhân, đứa bé trong bụng thiếp là của Hầu gia, xin người cho thiếp được vào phủ.”