Chương 1 - Trở Về Để Phục Thù

Tôi cố ý đổi sang dùng điện thoại “cục gạch”, không thể thanh toán qua mạng.

Khi tôi không vội, thì hoa khôi lớp lại bắt đầu cuống lên.

Ở kiếp trước, sau kỳ thi đại học, hoa khôi lớp đã lén dùng điện thoại của tôi để chi tiêu hàng triệu tệ, mời cả lớp đi du lịch tốt nghiệp. Vừa đến điểm du lịch, cô ta liền dẫn mọi người lao vào mua sắm điên cuồng.

Kết quả là thẻ tôi bị quét sạch, còn gánh thêm khoản nợ mười triệu tệ.

Khi tôi tìm hoa khôi lớp để nói rõ sẽ nhờ pháp luật can thiệp, thì cô ta lại làm ra vẻ vô tội, còn giả vờ đáng thương với cả lớp:

“Chu Tâm Từ, cho dù cậu bị lừa mất tiền cũng không thể tùy tiện kiếm ai đó gánh tội thay chứ? Gán tội danh nặng nề như vậy lên đầu tớ, cậu định khiến tớ cả đời không ngóc đầu lên nổi sao?”

Cô ta khóc lóc nước mắt đầm đìa, khiến tôi bị cả lớp mắng chửi:

“Chính cậu ngu ngốc không giữ được ví tiền, còn định vu oan giá họa cho người ta, cậu thật quá trơ trẽn!”

Khi hai bên giằng co không ngừng, tôi bị cả lớp hợp sức đẩy xuống vách núi, chết thảm.

Sau đó, tất cả bạn học đều thống nhất làm chứng giả, nói tôi tự trượt chân ngã xuống.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng ngày hoa khôi lớp mời cả lớp đi du lịch tốt nghiệp.

Tôi nhìn chiếc điện thoại “cục gạch” trong túi, khẽ cười.

“Du lịch tốt nghiệp, tôi đến rồi đây!”

“Yeah, tốt nghiệp rồi, cuối cùng cũng được thở phào! Ngày mai cả lớp mình cùng đi du lịch ở nước M xả stress nha?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Hận Vân, tôi nhận ra mình đã trọng sinh.

Nỗi đau bị rơi từ trên cao xuống, gãy xương tan nát ở kiếp trước vẫn như cơn ác mộng bám riết lấy tôi, khiến tôi không khỏi run nhẹ.

Tôi nhìn quanh những gương mặt quen thuộc.

Không ai đáp lại lời của Tần Hận Vân.

Tôi biết họ đang lo lắng điều gì.

Lo rằng chi phí du lịch nước ngoài có thể vượt quá khả năng của họ.

Nhưng ngay sau đó, một câu nói “chất như nước cất” của Tần Hận Vân đã khiến cả lớp vỡ òa:

“Tớ bao trọn! Tất cả vé máy bay khứ hồi và chi tiêu du lịch của cả lớp đều do tớ lo hết.”

Vừa dứt lời, cả lớp nhìn cô ấy như nhìn thần thánh.

Tiếng vỗ tay vang rền, mọi người thi nhau ca tụng Tần Hận Vân.

“Wow… Hoa khôi lớp đỉnh quá!”

“Cảm ơn hoa khôi đã tặng cả lớp chuyến du lịch tốt nghiệp!”

Không khí lúc đó sôi động như lễ hội.

Tần Hận Vân cười tươi rạng rỡ, vẻ sĩ diện được thỏa mãn tột độ.

Chỉ có tôi là đứng yên tại chỗ, thần sắc bình tĩnh.

Ở kiếp trước, cũng chính là khung cảnh đó — hoa khôi lớp Tần Hận Vân đứng ra tổ chức chuyến du lịch nước M cho cả lớp.

Nhưng ngay trước lúc lên máy bay, cô ta nói điện thoại mình hết pin, mượn điện thoại của tôi để gọi về cho bố mẹ báo tin an toàn.

Lúc đầu mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.

Cho đến khi đến nơi và bắt đầu tiêu tiền, thì điện thoại tôi bắt đầu có dấu hiệu lạ.

Hàng loạt tin nhắn giao dịch chi tiêu với số tiền khổng lồ dồn dập đổ về khiến tôi sợ tái mặt.

Tôi cố gắng bằng mọi cách để ngăn chặn nhưng đều vô ích.

Chỉ còn biết trơ mắt nhìn thẻ bị quét sạch, thậm chí còn nợ thêm mười triệu mới dừng lại.

Sau đó, tôi mang điện thoại đi kiểm tra thì phát hiện máy bị cài virus.

Chính điều đó đã khiến tiền trong tài khoản bị đánh cắp.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Tần Hận Vân từng đụng vào điện thoại tôi trong khoảng thời gian đó.

Tôi tìm cô ta để hỏi cho rõ ràng, thì lại bị cô ta lật ngược tình thế.

Cô ta vừa khóc vừa giả vờ oan ức trước mặt cả lớp.

“Chu Tâm Từ, tớ có lòng tốt mời cậu đi du lịch, cho dù cậu bị người ta lừa tiền, cũng không thể tùy tiện kiếm ai đó gánh tội thay được chứ? Gán tội danh nặng nề như vậy lên đầu tớ, cậu định hủy cả đời tớ à?”

Số tiền lớn như vậy bị đánh cắp tôi tức điên người, mặc kệ cô ta khóc lóc, kiên quyết nói phải báo cảnh sát xử lý.

Nhưng cả nhóm người của cô ta lại chặn tôi lại, còn cố tình phá hỏng điện thoại của tôi để tiêu hủy bằng chứng.

Tôi phẫn uất nói sẽ kiện ra pháp luật.

Cuối cùng, bọn họ hợp lực đẩy tôi xuống vách núi, giết tôi một cách dã man.

Sau đó, khi cảnh sát đến điều tra, tất cả bọn họ đồng loạt làm chứng giả, nói rằng tôi tự trượt chân rơi xuống.

Vì xảy ra ở nước ngoài, lại ở khu vực hẻo lánh không có camera giám sát, nên vụ việc nhanh chóng chìm vào im lặng.

Sau khi tôi chết, bọn họ còn làm bộ tốt bụng đem tro cốt tôi về nước, nói với bố mẹ tôi rằng tôi vì bị lừa tiền, chịu đả kích quá lớn nên mới nghĩ quẩn mà tự sát.

Bố mẹ tôi nghe xong khóc đến đứt từng khúc ruột.

Họ không ngừng than trách sao tôi lại dại dột như vậy, còn trẻ trung, tương lai rộng mở, mà lại vì chút tiền mà tìm đến cái chết.

Gia đình tôi là gia đình giàu có nhất Giang Thành, mười triệu đối với tôi đúng là chẳng đáng gì, tôi vốn không có lý do gì để tự sát cả.

Thế nhưng, bố mẹ tôi lại bị bọn họ lừa.

Từ nhỏ bố mẹ đã dạy tôi rằng tiền bạc không được để lộ.

Tôi luôn sống khiêm tốn, không hiểu sao cái con tiện nhân Tần Hận Vân đó lại nhắm được tôi – con gái nhà giàu nhất Giang Thành.

Tôi đã chết một cách oan ức, không ai biết, bố mẹ tôi sống cả đời trong nỗi đau “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đến chết cũng không nguôi ngoai.

Tôi siết chặt nắm đấm, nhớ lại kiếp trước đầy bi thảm, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng đối mặt với đám “ác quỷ đội lốt người” trước mắt, tôi vẫn giữ bộ mặt bình tĩnh, hòa nhã.

Tôi mỉm cười nói:

“Được thôi, vậy cảm ơn lòng tốt của cậu.”

Tần Hận Vân đẩy nhẹ cánh tay tôi, làm như thân thiết lắm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)