Chương 4 - Trở Về Để Kết Thúc

“Tô gia trăm năm tâm nguyện đã thành.

Ta cũng buông bỏ chấp niệm kiếp này, không còn vướng bận gì nữa.”

Nói xong, ta quay đầu, nhìn về phía Tư Trĩ Vân đang hốt hoảng lao về phía quan tài.

Khẽ khàng, ta nhắm mắt lại.

Hoàng thúc, vĩnh biệt.

Nguyện kiếp sau, ngươi và ta không bao giờ gặp lại.

7

Ta ẩn mình trong đám đông, thân ảnh lặng lẽ tan biến.

Dưới ánh dương, từng chút một hóa thành tro bụi, tản mác vào thiên địa.

Dân chúng hai bên đường đột nhiên rúng động.

“Trường An công chúa?!”

Toàn quân đồng loạt quỳ xuống, tiếng áo giáp va chạm vang dội, chấn động đất trời.

Dân chúng cũng đổ rạp xuống, khóc than thảm thiết.

Tư Trĩ Vân không dám tin vào mắt mình, thân hình loạng choạng lao đến bên quan tài, nhưng lại không dám chạm vào.

Thống lĩnh đại quân xuống ngựa, quỳ trước mặt người, giọng khàn đặc mà báo cáo:

“Khởi bẩm bệ hạ, Hung Nô đã bị diệt, Đại Ngụy nhất thống giang sơn.

Nhưng Trường An công chúa đã bị Hung Nô giận dữ sát hại, chết dưới chân thành.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Tư Trĩ Vân đại biến, tựa như bị sét đánh ngang tai, cả người lảo đảo suýt ngã.

“Nói bậy!”

“Tô Niệm Dao rõ ràng vẫn sống sờ sờ trước mắt trẫm!”

Thống lĩnh cắn chặt răng, giọng nói nghẹn ngào, bi ai vô tận:

“Thi thể của Trường An công chúa đã được chúng thần mang về.

Giờ phút này, nàng an tĩnh nằm trong cỗ quan tài này.”

Chúng tướng sĩ quỳ rạp, dạt sang hai bên.

Tầm mắt của Tư Trĩ Vân lập tức nhìn thấy cỗ quan tài sơn đen.

Một nỗi sợ hãi không cách nào diễn tả bỗng nhiên ập đến, như từng đợt sóng dữ nhấn chìm hắn.

Trái tim hắn co thắt, lồng ngực chặn lại, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Giờ phút này, hắn chẳng còn màng đến uy nghi của bậc đế vương.

Hắn xô đẩy những người trước mặt, lao đến, dùng sức đẩy mạnh nắp quan tài—!

Chỉ một cái nhìn, Tư Trĩ Vân liền đứng sững tại chỗ, sắc mặt trong khoảnh khắc tái nhợt, huyết sắc rút cạn.

Bên trong quan tài, gương mặt kia—chính là tiểu công chúa mà hắn từng nâng niu trong lòng bàn tay suốt bao năm qua.

Ta an tĩnh nằm đó, bảy khiếu chảy máu, sinh khí đã hoàn toàn tiêu tán.

Tầm mắt hắn mơ hồ, cảnh tượng trước mặt như phủ một tầng sương dày đặc.

“Trẫm không tin! Đây nhất định là do Tô Niệm Dao xúi giục các ngươi cùng nàng diễn trò!”

Thống lĩnh quân đội quỳ một chân xuống, giọng trầm thấp nhưng kiên định:

“Bệ hạ, vi thần không dám vọng ngôn.

Cái chết của Trường An công chúa, là nỗi đau khôn nguôi của toàn bộ tướng sĩ.

Xin bệ hạ nén bi thương, bảo trọng long thể.”

Nhưng Tư Trĩ Vân lúc này đã chẳng thể nghe lọt bất cứ lời nào.

Lửa giận bùng lên, hắn rút kiếm khỏi vỏ, định tại chỗ chém đầu kẻ trước mặt.

Đám tâm phúc vội vàng giữ lấy hắn.

Ngay sau đó, một chưởng mạnh mẽ giáng xuống, khiến hắn lập tức ngã xuống bất tỉnh.

Người ra tay thấp giọng nói:

“Hoàng thượng thương yêu công chúa sâu nặng, nhất thời khó lòng tiếp nhận.

Tướng quân thứ lỗi.”

8

Khi Tư Trĩ Vân tỉnh lại, tâm trí hắn vẫn chìm trong cơn mê loạn.

Hắn nắm chặt tay tâm phúc, giọng khàn khàn:

“Trên giang hồ, có kẻ tinh thông chế tạo nhân bì diện cụ.

Người trong quan tài, nhất định không phải là A Dao.

Mau tra rõ!”

“A Dao vốn nghịch ngợm, chỉ sợ là những ngày qua trẫm quở trách nàng, nàng tức giận, nên cố ý gây chuyện.

Nhất định nàng đang trốn trong Vĩnh Ninh cung, đợi trẫm đi dỗ dành nàng.”

Hắn vội vàng xuống giường, ngay cả giày cũng không kịp xỏ, chạy thẳng ra ngoài.

“Trẫm phải nhanh lên, nếu không A Dao sẽ không chịu nghe trẫm dỗ dành mất!”

Tư Trĩ Vân dùng tốc độ nhanh nhất lao đến Vĩnh Ninh cung.

Nhưng khi đặt chân vào cửa cung, không hiểu vì sao lòng bàn tay hắn lại đổ đầy mồ hôi lạnh.

“A Dao, mau ra đây, hoàng thúc trở về rồi.”

Thế nhưng, trong sân viện vắng lặng đến lạ thường.

Cửa sổ mở toang, trong phòng trống rỗng, không có lấy một bóng người.

Hắn chạy khắp điện tìm kiếm, phía sau là một đoàn thái giám, cung nữ run rẩy theo sau, chẳng ai dám mở miệng khuyên can.

Chẳng biết đã chạy bao lâu, hơi thở hắn đã bắt đầu rối loạn, lòng dạ quặn thắt.

Nỗi bất an dâng lên như triều thủy, cuốn lấy từng tấc thần kinh.

Nhìn gian phòng trống trơn, hắn lạnh lùng quát:

“Phòng của A Dao, cớ gì lại trống trơn như vậy?!

Các ngươi dám chậm trễ công chúa Trường An?!”

Tất cả cung nhân lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Hồi bẩm bệ hạ, những vật dụng trong phòng… đều do chính tay Trường An công chúa tự mình xử lý.”

Tư Trĩ Vân hoảng loạn lao về Ngự Hoa Viên.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua nhưng những chiếc chuông gió từng đung đưa dưới tán mai nay đã biến mất.

Những tấm thẻ nguyện hai người từng viết chung cũng chẳng còn vết tích.

Hắn siết chặt nắm tay, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng cách đây không lâu—khi ta thiêu hủy mọi thứ.

Lúc ấy, hắn không để tâm.

Nhưng nay, từng hình ảnh lại lặp đi lặp lại trong đầu, khiến tim hắn thắt chặt từng cơn.

Hắn vẫn không tin ta đã chết.

Nhưng hắn bắt đầu tin—ta thực sự muốn rời khỏi hắn.

Bởi rõ ràng chỉ mấy ngày trước, hắn vẫn còn nhìn thấy ta.

Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc:

“A Dao… vì muốn rời xa trẫm, ngươi lại dụng tâm sâu xa đến mức này?”

“Thậm chí không tiếc giả chết, từ bỏ hết thảy vinh hoa quyền thế?”

Hắn không hiểu.

Hắn tự nhận mình chưa từng bạc đãi ta.

Chỉ là từ năm ta mười ba tuổi, hắn ý thức được phản ứng sinh lý của bản thân khi chạm vào ta, liền tự giác giữ khoảng cách.

Nhưng đó chẳng phải là trách nhiệm của bậc trưởng bối hay sao?

Hắn vẫn luôn tin rằng, tất cả những gì hắn làm đều là vì muốn tốt cho ta.

Nghĩ đến đây, một cỗ tức giận không tên bỗng trào dâng trong lòng.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy trên thư án có một phong thư.

Hắn vội vàng mở ra, đọc từng chữ một.

Lúc gấp lại, lá thư đã bị hắn siết chặt đến mức nhăn nhúm.

Gân xanh trên trán nổi lên, giọng hắn trầm đục mà rét buốt.

“Hoang đường!

Toàn là lời nói dối!”

Hắn không tin cái gì mà Diêm Vương, cái gì mà bảy ngày trở về cáo biệt.

Nhưng khi nhớ lại sắc mặt tái nhợt, hư hao của ta trong những ngày qua giữa chân mày hắn lại không nhịn được mà chau chặt.

Chỉ là rất nhanh, hắn liền tìm được lý do để thuyết phục bản thân.

“Chẳng qua là thời tiết lạnh giá, mà A Dao từ nhỏ đã sợ lạnh.”

Nhưng hắn quên mất…

Biên giới Hung Nô phương Bắc, mùa thu đã lạnh thấu xương.

Có thể chịu đựng suốt ba năm trong giá rét như thế, sao ta có thể giống như trước đây mà sợ lạnh nữa chứ?

Trời đêm dần sâu, trong lòng Tư Trĩ Vân không còn nỗi bất an mãnh liệt như lúc thấy quan tài nữa.

Chỉ là số lượng ảnh vệ được phái ra không ngừng gia tăng, vô tình để lộ sự nôn nóng trong lòng hắn.

Hắn từ đêm chờ đến ngày, lại từ ngày đợi đến đêm.

Không có lệnh của hắn, không ai dám an táng ta.

Chỉ vì hắn không chịu thừa nhận, ngay cả người khiêng ta về cung cũng chẳng dám hành động.

Thi thể ta, đơn độc lẻ loi, vẫn lặng lẽ nằm trước cửa Tướng Quân phủ.

9

Tư Trĩ Vân mệt mỏi dựa vào ghế, toàn thân đều kiệt quệ.

Cơn đau nhức từ đầu hắn lan xuống, bởi bao ngày qua tâm trí căng thẳng chưa từng thả lỏng.

Thế nhưng, chỉ cần nhắm mắt lại, từng mảnh ký ức về ta liền ào ạt tràn về.

Thuở ấu thơ, ta nắm lấy tay hắn, làm nũng gọi:

“Hoàng thúc!”

Chúng ta cùng đi câu cá bên suối, ta cầm con cá giương cao, cười rạng rỡ nhìn hắn.

Xuân đến, ta thả diều, miệng cười tươi chạy về phía hắn.

“Hoàng thúc, ta muốn diều hình con hổ, người làm cho ta được không!”

“Hoàng thúc, người xem ta có lợi hại không!”

“Hoàng thúc, ta nhất định sẽ giống phụ mẫu, làm một công chúa có trách nhiệm, tận trung vì Đại Ngụy.”

Những thanh âm ấy, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, như chỉ mới ngày hôm qua.

Hắn không cách nào tin được rằng, ta đã thật sự rời xa nhân thế.