Chương 7 - Trở Về Để Đòi Nợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

“Xin lỗi, tôi sẽ không ly hôn. Tự do á? Trương Chiêu đừng mơ. Cô có thích anh ta, tôi không cản, nhưng nếu hai người mà có chút chuyện mờ ám nào, tôi sẽ khiến cả huyện này phải biết mặt hai người!”

Mặt Lưu Tân Vũ đỏ bừng như muốn tím cả lên, không biết là vì tức hay vì xấu hổ.

“Cô thật không biết xấu hổ! Không phải vì cô sắp đi vùng biên nên mọi người mới bênh cô sao? Giờ là thời đại mới rồi, trong tình yêu, người nào không được yêu thì nên chủ động rút lui! Cô lấy chuyện đi vùng biên ra để uy hiếp, Tô Tuyết Mai, cô đúng là quá thâm độc!”

“Phải đấy, có giỏi thì cô cũng đi đi.”

Tôi cười mỉm, chẳng tức giận chút nào.

Dù sao kiếp này, tôi muốn đứng ở vị trí cao nhất về đạo đức.

Còn Trương Chiêu và Lưu Tân Vũ, yêu nhau đến thế thì cứ việc yêu nhau, cùng nhau chịu đựng, cùng nhau hư nát.

Thứ tư, tôi về nhà một chuyến.

Nhà tôi ở thôn Tiểu Kiến, phía nam thị trấn.

Nói là nhà, thực ra là nhà bác cả.

Cha mẹ tôi mất sớm, là bác cả và bác gái nuôi nấng tôi, cũng là họ cố gắng cho tôi học hết cấp ba.

Nghe tin tôi sắp đi xa để dạy vùng biên, bác gái khóc đỏ mắt, bác trai ngồi xổm ở cạnh giường, rít thuốc lào từng hơi dài.

“Cháu mới cưới chưa lâu, lại chưa có con. Cháu mà đi thế này, nhỡ chồng cháu thay lòng…”

Bác gái lo lắng.

Tôi nghĩ một chút, rồi kể hết chuyện giữa Trương Chiêu và Lưu Tân Vũ, để họ còn biết trước, đỡ nghe người ngoài nói rồi đau lòng hơn.

Lập tức, bác gái không khóc nữa, nhảy phắt từ trên giường xuống chửi Trương Chiêu, rồi chửi cả Lưu Tân Vũ.

Bác trai thậm chí định đóng ngựa xe đi tìm hai người đó tính sổ.

Tôi phải khuyên nhủ mãi mới dỗ được hai bác bình tĩnh lại, để lại cho họ năm trăm đồng.

Bác gái nhất quyết không chịu lấy, cứ nhét ngược lại vào túi áo tôi.

“Nhà ta không thiếu chỗ này. Đường đi thì tốn kém, cháu một mình đi xa thế, trong tay không có tiền thì sao sống nổi?”

“Cháu vẫn còn mà.”

Tôi cố tình để tiền lại trên giường, rồi vội vàng đạp xe chạy thẳng đi.

Nhanh chóng, ngày xuất phát cũng đến.

Cả huyện tôi có năm người tham gia hỗ trợ vùng biên, giáo viên thì chỉ có mình tôi.

Trước khi lên đường, huyện còn đặc biệt tổ chức một buổi lễ tuyên dương.

Tôi đeo một bông hoa đỏ rực trước ngực, đứng trên sân khấu vừa thấy ngại vừa thấy xúc động.

Kiếp trước vào lúc này, tôi còn đang chìm trong nỗi đau vì không được vào biên chế.

Vẫn còn ngu ngốc tin vào lời dối trá “sau này còn cơ hội” của Trương Chiêu.

Rồi cả cuộc đời ấy cứ thế bị hủy hoại.

Còn bây giờ, tôi được đứng trên sân khấu hội trường huyện, nhận những tràng pháo tay nhiệt liệt.

Tôi tin rằng số phận hèn mọn, uất ức kiếp trước của mình đã thay đổi.

Nơi tôi đến dạy gọi là hương Tiểu Sa.

Nghe tên đã biết, nơi này quanh năm gió cát mù mịt.

Khô hạn, thiếu nước – đó là đặc trưng nơi đây.

Thú vị là, trong hương Tiểu Sa lại có một thôn Đại Sa.

Trường học được xây ngay tại thôn Đại Sa.

Tôi đến nơi đúng vào ngày Chủ nhật, học sinh đã nghỉ học.

Hiệu trưởng Vương đón tôi rất nhiệt tình, trực tiếp đưa tôi đến góc đông bắc của trường.

Ở đó có hai gian phòng nhỏ, một gian vừa là phòng làm việc, vừa là bếp, cũng vừa là nhà ăn.

Gian còn lại, là phòng dành riêng cho tôi.

Khi tôi kéo vali vào phòng ký túc ấy, tôi thực sự sững sờ.

Dù xuất thân từ nông thôn, nhưng nơi này còn nghèo nàn, khắc khổ hơn quê tôi nhiều.

Một chiếc giường đất nhỏ, bên cửa sổ là cái bàn cũ kỹ miễn cưỡng còn dùng được, cạnh cửa là giá để chậu rửa mặt.

Nhưng điều khiến tôi thấy ấm lòng là trên giường đất, chăn chiếu đã được gấp gọn gàng, rõ ràng là mới nhất trong căn phòng này.

“Cô giáo Tô, ở đây điều kiện kém, thật xin lỗi cô.”

Hiệu trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thô ráp, chẳng giống dáng một thầy giáo chút nào.

Ông nói giọng địa phương nặng, sợ tôi không hiểu nên nói rất chậm.

Tôi vội vàng nói: “Như thế này đã là tốt lắm rồi!”

Hiệu trưởng Vương cười hiền hậu.

“Thế cô thu dọn, rửa mặt đi. Vợ tôi đã nấu xong cơm rồi, lát nữa cùng nhau ăn nhé!”

Sự nhiệt tình của ông đã làm tan đi phần nào sự xa lạ khi tôi mới đặt chân đến đây.

Ăn xong một bữa mì trắng, tôi đi theo hiệu trưởng Vương đi tham quan trường học.

Hai dãy nhà đất cũ kỹ, bàn ghế trong lớp học vừa cũ vừa hỏng, có bàn còn thiếu cả chân, phải kê gạch dưới để chống.

Hiệu trưởng Vương than thở: “Ở đây cuộc sống vất vả. Các làng cách nhau xa, nhiều đứa trẻ phải dậy từ tờ mờ sáng đi học. Trường nhỏ, học sinh ít, giáo viên cũng ít. Cô giáo Tô đến, cộng với tôi nữa, tổng cộng mới có bốn người.”

Chỉ có bốn giáo viên thôi sao?

Tôi kinh ngạc.

Đây là trường cấp hai đấy. Cả trường chỉ có bốn giáo viên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)