Chương 5 - Trở Về Để Đòi Nợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Cô Tô, đừng buồn nữa! Có phải lại cãi nhau với Trưởng phòng Trương không?” Bí thư Triệu đồng thời cũng là chủ tịch công đoàn, rất giỏi dỗ dành, cười hiền hòa khuyên tôi: “Có ấm ức gì cứ nói hết ra, chúng tôi sẽ đứng ra phê bình Trưởng phòng Trương!”

Tôi sụt sịt hai tiếng, lấy khăn tay lau nước mắt, kể chuyện tôi chuẩn bị đi vùng biên, bây giờ rất cần tiền.

Sau đó, tôi kể hết chuyện hai năm nay Trương Chiêu đem toàn bộ lương cho Lưu Tân Vũ mượn, giờ còn xé nát giấy vay để chối nợ.

Giám đốc Ngô đập bàn cái “rầm”, tức giận nói:

“Lại có chuyện như vậy sao? Cô Tô, đừng lo, cũng đừng khóc!”

“Cô tình nguyện đến vùng khó khăn để hỗ trợ giáo dục, vậy mà chồng cô lại cản trở, sao có thể chấp nhận được?”

“Thế này nhé, để tôi trực tiếp đi nói chuyện với Trương Chiêu. Tiền mà Lưu Tân Vũ nợ cô, chúng tôi sẽ bắt buộc phải trả đủ. Nếu không trả, tôi sẽ đuổi cô ta ra khỏi khu tập thể!”

Tôi cảm động nhìn giám đốc Ngô: “Cảm ơn giám đốc! Tôi biết mà, trên đời này vẫn còn nhiều người công bằng lắm.”

Rời khỏi phòng giám đốc, ngoài việc nhận được lời đảm bảo chắc chắn là khoản tiền đó sẽ được trả đầy đủ cho tôi,

để thể hiện sự ủng hộ đối với chuyến đi vùng biên của tôi, nhà máy còn quyết định mỗi tháng sẽ gửi một nửa lương của Trương Chiêu cho tôi.

Dù sao, đi vùng biên là một vinh dự.

Vinh dự thì phải để tất cả cùng được vinh dự! Là người nhà của nhân viên nhà máy giấy, tôi tự nguyện đi vùng biên, nhà máy cũng được thơm lây!

Nhận được sự đảm bảo từ giám đốc Ngô và bí thư Triệu, tâm trạng tôi thoải mái trở về phòng tập thể, tiếp tục thu xếp những thứ cần mang theo.

Không sắp xếp đồ đạc thì không thấy gì, vừa dọn một chút mới nhận ra đồ đạc của tôi ít đến đáng thương.

Tôi kéo cái va-li giả da màu đỏ từ nóc tủ xuống – đây là món đồ tôi đã cắn răng tiêu hết một tháng lương để mua lúc cưới, coi như của hồi môn giá trị nhất.

Quần áo của tôi chẳng có bao nhiêu, bộ tốt nhất cũng là mua khi cưới: áo sơ mi cổ bẻ kẻ caro đỏ, quần polyester đen.

Những bộ còn mặc được, đa phần đã giặt bạc màu.

Trương Chiêu thường hay chế nhạo quần áo của tôi quê mùa và cũ kỹ.

Lúc mới cưới, có lẽ vì còn mới mẻ, Trương Chiêu cũng từng mua tặng tôi một bộ vest nữ bằng len.

Kiểu dáng rất đẹp, chất vải cũng dày dặn.

Tôi vẫn chưa nỡ mặc, xếp ngay ngắn trong tủ, đến nỗi ám cả mùi long não.

Giờ chuẩn bị đi vùng biên, điều kiện còn kham khổ hơn, bộ này càng không thể mặc.

Nghĩ một lúc, tôi cầm bộ quần áo ra ngoài, gõ cửa một căn phòng ở cuối dãy phía tây.

“Tiểu Tô?”

Cửa mở ra, là chị Trần Hồng, vợ của quản đốc Lưu Hồng, bà ấy nhìn tôi từ đầu đến chân: “Có chuyện gì thế?”

Chị ấy làm việc ở cửa hàng cung tiêu, bình thường ai trong xưởng muốn mua thứ gì đều nhờ chị ấy giúp.

“Chị à, em sắp đi vùng biên rồi. Có bộ quần áo này không mang theo được, chưa mặc lần nào. Em muốn nhờ chị xem có thể giúp em nhượng lại cho ai đó được không.”

Trần Hồng liếc nhìn ra ngoài rồi nghiêng người: “Vào đi.”

Chị ấy nhiệt tình rót cho tôi một cốc nước: “Sao lại tự dưng đi vùng biên, chẳng phải là nhường chỗ cho người khác sao?”

Thời này, quan niệm đúng sai của mọi người còn rất rõ ràng.

Chuyện Trương Chiêu và Lưu Tân Vũ, bình thường đã làm bao việc giúp cô ta, đến cả suất vào biên chế của vợ cũng nhường, Trần Hồng sớm đã thấy chướng mắt.

“Cái gì của em cũng tốt, chỉ là hơi nhu nhược quá.” Chị ấy thở dài, rồi hỏi: “Em muốn bán bộ nào?”

Tôi đưa bộ vest len cho chị ấy.

Trần Hồng mở ra xem, tặc lưỡi: “Vẫn mới nguyên, vải dày mà kiểu dáng lại không giống loại bán ở chỗ mình.”

“Đấy là em mua từ tỉnh thành đấy. Chị xem, có ai cần không?”

“Sao lại không được?”

Chị ấy ngắm nghía trong ngoài một lượt, ánh mắt khẽ đảo rồi cười: “Tiểu Tô, thật ra không giấu gì em, tháng sau con trai chị cưới vợ, chị cũng đang chuẩn bị chăn gối quần áo cho con dâu. Chị thấy dáng em với con dâu cũng gần giống nhau, hay là bán luôn cho chị nhé.”

Không hổ danh làm việc ở cửa hàng cung tiêu, Trần Hồng tính toán rất nhanh.

“Vải len dày thế này, bây giờ ít cũng phải hơn ba mươi một mét. Một bộ vest mất ít nhất ba mét vải. Lúc em mua may sẵn hết bao nhiêu chị không nói, chị trả em theo giá vải, làm tròn một trăm đồng, em thấy được không?”

Bộ quần áo này để hơn một năm, được một trăm đồng đã vượt xa dự tính của tôi.

Tôi nghĩ một lát: “Chị à, thế là chị thiệt rồi. Mình tính đúng giá vải thôi, chị đưa em chín mươi là được. Đám cưới con trai chị em không có ở đây, mười đồng đó coi như em mừng cưới trước.”

Thời này, đồng nghiệp cưới hỏi thường chỉ tặng khăn gối, cùng lắm là ba, năm đồng tiền mừng.

ĐỌC TIẾP:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)