Chương 4 - Trở Về Để Đòi Lại Danh Dự

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 5

Cuộc bầu chọn “Hoa khôi trường” bắt đầu.

Đây là truyền thống lâu đời của Hoa Đại, cũng là sân khấu chính để Lâm Vãn Hi tỏa sáng và xây dựng danh hiệu “mối tình đầu quốc dân” của mình.

Kiếp trước, tôi bị đưa vào danh sách đề cử chỉ để làm nền cho cô ta. Phía dưới bức ảnh của tôi toàn là những bình luận ác ý như “hồ ly tinh”, “nghèo còn đòi làm hoa khôi”.

Kiếp này, khi tên tôi lại xuất hiện trong danh sách đề cử, phong cách của khu bình luận đã thay đổi hoàn toàn.

Bởi vì Kiều Phi đã ra tay.

Cô dùng mối quan hệ của gia đình mình, chỉ trong một đêm khiến toàn bộ diễn đàn, group trường, và các tài khoản công khai đồng loạt thay avatar là ảnh chỉnh sửa kỹ lưỡng của tôi, với tiêu đề —【Đây mới là thiên kim hào môn thật sự, khí chất miễn bàn!】

Trong ảnh, tôi mặc váy dạ hội cao cấp, ngồi trong một nhà hàng sang trọng, phía sau là khung cảnh thành phố lung linh về đêm.

Đó là một “bữa tối xa hoa” mà tôi dùng phần thưởng từ bình luận để đổi lấy, nhưng lại được Kiều Phi đóng gói thành “cuộc sống thường nhật của thiên kim”.

Dư luận lập tức đảo chiều.

“Trời má, thì ra Tô Thanh Oánh mới là bạch phú mỹ chính hiệu!”

“So với cô ấy, khí chất kiểu ‘em gái nhà bên’ của Lâm Vãn Hi đúng là nhạt nhẽo.”

“Mấy đứa từng nói Tô Thanh Oánh bám fame ra đây ăn tát đi! Người ta cần bám fame ai à?”

Số phiếu bầu của tôi tăng vọt, nhanh chóng vượt qua Lâm Vãn Hi, bỏ xa cô ta một khoảng dài.

【Sướng! Sướng quá trời luôn! Kiều Phi làm tốt lắm!】

【Đây gọi là sức mạnh của tiền đó! Tôi mê rồi tôi mê rồi!】

【Chắc mặt Lâm Vãn Hi tức đến xanh lè rồi nhỉ hahahaha!】

Lâm Vãn Hi thực sự đã phát điên.

Cô ta bắt đầu sử dụng những chiêu trò dơ bẩn trong bóng tối, cố ý vote xấu cho tôi, thậm chí ghép ảnh nhạy cảm nhằm hạ bệ.

Nhưng tất cả đều không chịu nổi sức phản công từ đội ngũ PR hùng hậu của Kiều Phi.

Khi cuộc bầu chọn sắp kết thúc, Lâm Vãn Hi không nhịn nổi nữa — cô ta quyết định ra tay trực tiếp.

Hôm đó, tôi vừa bước ra từ thư viện, liền bị Lâm Vãn Hi và đám tay chân chặn lại trong nhà vệ sinh nữ.

“Tô Thanh Oánh, giả vờ không mệt à?” Lâm Vãn Hi khoanh tay, gương mặt vẫn là vẻ đáng thương quen thuộc, nhưng lời nói lại độc địa như rắn độc, “Loại xuất thân từ xó núi như mày mà cũng dám tranh với tao?”

Tay sai của cô ta khóa trái cửa, từng bước áp sát tôi, trên mặt là nụ cười đầy ác ý.

“Hôm nay, bọn tao sẽ lột cái bộ đồ hàng nhái của mày xuống, cho cả trường biết mày rốt cuộc là thứ gì!”

【Tới rồi! Phân cảnh bắt nạt kinh điển trong nhà vệ sinh!】

【Chạy mau đi Oánh Oánh! Bọn chúng định đánh mày đấy!】

【Đừng sợ! Tôi đã tặng thưởng cho cô ấy ‘Kim cang bất hoại chi thân’ rồi!】

Tôi dựa lưng vào bức tường lạnh toát, nhìn bọn họ mà không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.

Bởi vì trước khi họ xông vào, tôi đã âm thầm gọi cho Kiều Phi bằng điện thoại.

“Ra tay!” – Lâm Vãn Hi ra lệnh.

Một nữ sinh lao đến định túm tóc tôi.

Tôi nghiêng người né tránh, nhấc chân, đá mạnh một phát vào đầu gối cô ta.

Cô gái kia hét lên đau đớn, ngã quỵ xuống đất.

Tất cả đều chết lặng — bao gồm cả bình luận.

【Vãi chưởng! Oánh Oánh biết võ á?】

【Đỉnh quá! Người gì mà vừa xinh vừa đánh giỏi! Mê rồi mê rồi!】

Tôi lạnh lùng nhìn họ:

“Tôi đã cảnh cáo rồi, đừng có chọc tôi.”

Sắc mặt của Lâm Vãn Hi thay đổi, vừa giận vừa hoảng:

“Còn đứng đó làm gì? Xông lên! Cùng xông lên!”

Mấy cô gái còn lại đồng loạt lao vào.

Tuy tôi nhờ phần thưởng ‘Kỹ năng nhập môn cận chiến’ từ bình luận có thể ứng phó một hai người, nhưng hai tay khó địch bốn tay, chẳng mấy chốc tôi bắt đầu rơi vào thế yếu.

Ngay khi một bàn tay chuẩn bị tát vào mặt tôi —

“Rầm!”

Cửa nhà vệ sinh bị đá tung.

Chương 6

Kiều Phi dẫn theo Hạ Mông và Phương Việt xông vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô không nói một lời, túm lấy cây chổi lau sàn bên cạnh, quất thẳng vào mấy cô gái kia.

“Dám động vào người của tao? Chán sống rồi hả?!”

Khung cảnh ngay lập tức biến thành một cuộc hỗn chiến.

Còn tôi thì nhân lúc hỗn loạn, bước đến trước mặt Lâm Vãn Hi.

Cô ta sợ hãi lùi liên tục cho đến khi lưng chạm tường, không thể lùi thêm nữa.

“Mày… mày định làm gì?” – Giọng cô run rẩy, gương mặt không còn chút lớp ngụy trang đáng thương thường thấy.

Tôi đưa tay ra, vỗ nhẹ vào mặt cô ta, rồi ghé sát tai, dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy:

“Lâm Vãn Hi, nhớ kỹ lời tôi nói. Tôi đã có thể cướp danh hiệu hoa khôi của mày, thì cũng có thể cướp hết tất cả của mày. Bao gồm cả… Diêm Thần.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)