Chương 4 - Trở Về Để Đòi Lại Cuộc Đời
“Nếu anh ta không khiến Lâm Diễm đồng ý kết hôn, vậy là do anh ta kém cỏi.”
“Sao tôi phải trả giá thay anh ta?”
“Phản rồi! Phản rồi!” Lưu Ngọc Mai run bần bật, chỉ tay thẳng vào mặt tôi, “Giang Hòa, mày là đứa vô ơn!”
“Không có tao với ba mày thì mày được như hôm nay à? Mày có bản lĩnh rồi là quay mặt chối bỏ luôn phải không?”
“Tao nuôi mày lớn, giờ bắt mày mua nhà cho anh mày, sai chắc?”
“Sai.” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, giọng sắc lạnh như băng.
“Bà sinh hai đứa. Một trai, một gái.”
“Bà chỉ muốn mua nhà cho con trai, thế còn con gái thì sao? Đáng để bóc sạch máu thịt rồi quẳng như rác à?”
Những lời này, cả kiếp trước tôi chết cũng không dám hỏi.
Hôm nay, tôi nói rồi.
5.
Lưu Ngọc Mai bị tôi hỏi đến cứng họng.
Môi bà ta run rẩy, rất lâu cũng không thốt ra được một lời.
Giang Vũ thì nổi điên.
“Giang Hòa! Mày đang nói chuyện với mẹ mày đấy à? Mày còn coi bà ấy là mẹ không hả?”
Anh ta xông tới, vung tay định đánh tôi.
Tôi không né.
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
“Anh đánh đi.” Tôi nói, “Hôm nay nếu anh dám chạm vào tôi một cái, tôi đảm bảo – các người một đồng cũng đừng mơ lấy được.”
“Không những vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Tố cáo anh cố ý gây thương tích.”
Cánh tay anh ta khựng lại giữa không trung.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt vừa tức giận, vừa bất cam, lại có cả sợ hãi.
Anh ta biết, tôi không nói chơi.
Trong cái nhà này, anh ta quen thói muốn làm gì thì làm, ai cũng phải nhường anh ta.
Nhưng anh ta quên mất, đây là Thượng Hải.
Không phải cái huyện nghèo nơi mà anh ta có thể tác oai tác quái.
Trong lúc bầu không khí căng như dây đàn, Lưu Ngọc Mai đột nhiên ôm ngực, từ từ ngã xuống.
“Ai da… ngực tôi… đau quá…” Bà ta tựa vào người Giang Vũ, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.
“Mẹ! Mẹ làm sao vậy?” Giang Vũ hoảng loạn đỡ lấy bà ta.
Lại là chiêu này.
Tôi chỉ đứng một bên, lạnh lùng quan sát cảnh Giang Vũ tay chân luống cuống móc điện thoại, định gọi cấp cứu.
“Đừng gọi.” Tôi bình tĩnh nói.
Giang Vũ ngẩng đầu, hung dữ trừng mắt với tôi:
“Mẹ thế này mà mày còn nói mát được? Mày còn là người không?”
“Dưới nhà có trạm y tế cộng đồng.” Tôi đáp, “Anh đỡ bà ta xuống đó đo huyết áp, còn nhanh hơn gọi xe cấp cứu.”
Sự bình tĩnh của tôi, còn đáng sợ hơn mọi lời quát tháo.
Tiếng rên rỉ của Lưu Ngọc Mai yếu dần, có lẽ bà ta không ngờ lần này tôi lại “bất hiếu” đến vậy.
“Mẹ… mẹ không đi nổi…” Bà ta yếu ớt nói.
Cuối cùng, Giang Vũ phải một mình dìu bà ta, chật vật xuống lầu.
Tại phòng khám, bác sĩ trực là một phụ nữ trung niên có vẻ hiền hòa.
Bà đo huyết áp, đo nhịp tim cho Lưu Ngọc Mai.
“Không sao cả, chỉ là huyết áp hơi cao, do xúc động quá mức.” Bà nói, rồi đưa cho họ một tờ đơn, “Lấy ít thuốc hạ huyết áp, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng tức giận nữa.”
Giang Vũ cầm đơn đi thanh toán và lấy thuốc.
Lưu Ngọc Mai ngồi yên trên ghế, cúi đầu không nói một lời.
Một màn “giả bệnh” dàn dựng công phu, vậy mà bị tôi dễ dàng phá hỏng.
Bà ta không cam lòng.
Tôi nhìn mái tóc bạc lấm tấm và những nếp nhăn cố tình gượng tạo trên mặt bà ta, lòng không gợn chút sóng nào.
Từ lúc xuống ga tới giờ, mọi hành động của bà ta đều là diễn.
Một màn kịch lấy danh nghĩa tình thân, thực chất chỉ là vở diễn tồi vì tiền.
Còn tôi, không muốn tiếp tục làm khán giả nữa.
Về đến phòng trọ, không khí lập tức rơi vào đóng băng.
Lưu Ngọc Mai nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, giả vờ chết.
Giang Vũ ngồi bên giường, nghịch điện thoại, thỉnh thoảng liếc tôi bằng khóe mắt.
Tôi không để ý đến họ.
Tôi mở laptop, bắt đầu xử lý công việc.
Những biểu đồ nến và dữ liệu phức tạp, trong thế giới của tôi, còn dễ hiểu hơn thứ gọi là tình thân đang bóp nghẹt tôi mỗi ngày.
Đêm khuya, tôi bị tiếng lục cục làm tỉnh giấc.
Tôi mở mắt, thấy một bóng đen đang lúi húi lục lọi gì đó trong phòng.
Là Giang Vũ.
Tôi không nhúc nhích, tiếp tục giả ngủ, chỉ cố gắng hít thở thật nhẹ.
Anh ta đợi khoảnh khắc này, tôi cũng vậy.
Anh ta lật tung tủ quần áo, bàn học, thậm chí lấy cả hộp tài liệu dưới gầm giường ra kiểm tra lại.
Không tìm thấy gì.
Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại… trên chiếc ba lô của tôi.
6.
Đó là chiếc ba lô tôi dùng để “đi làm”, bên trong có máy tính xách tay của tôi.
Giang Vũ rón rén bước tới, kéo khóa ba lô ra.
Nhịp tim tôi không hề tăng lên, bởi mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Trong ngăn phụ của ba lô, có một thẻ ngân hàng và thẻ căn cước công dân của tôi.
Hai thứ đó là điều kiện bắt buộc nếu muốn đến quầy giao dịch để đặt lại mật khẩu.