Chương 1 - Trở Về Để Đòi Lại Cuộc Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi đổi sang thẻ bảo hiểm xã hội thế hệ thứ ba, tôi mới biết mình thực ra tên là “Vương Chiêu Đệ”, là một người mù chữ tiểu học, cả đời chưa từng kết hôn.

Còn Lâm Vãn” thật sự thì từ lâu đã lĩnh lương hưu của tôi, làm cán bộ cấp sở, sống trong nhà của tôi, ngủ với chồng của tôi.

Chồng tôi – lão Trần – cười lạnh:

“Ngày xưa nếu không thấy cô có tài, viết được tài liệu giúp tôi, ai thèm cưới một con nhà quê như cô?”

“Giờ thì Tiểu Lưu đã chiếm tên và bằng cấp của cô, làm đến chức cục trưởng, cô chỉ là một kẻ không hộ khẩu – dân đen đúng nghĩa!”

Đứa con trai tiến sĩ mà tôi từng tự hào, mặt đầy khinh miệt đẩy tôi ra:

“Mẹ tôi là cán bộ cấp sở, bà già điên như bà đừng có tới gần!

Năm đó nếu không sợ lộ chuyện, ai thèm để bà có miếng cơm mà ăn?”

Hóa ra tôi không chỉ bị cướp mất hôn nhân, mà đến cả tên tuổi, học vấn và cả cuộc đời cũng bị người khác chiếm đoạt hoàn toàn.

Tôi tức đến mức công tâm, phun ra một ngụm máu thẳng vào mặt bọn họ.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về năm khôi phục kỳ thi đại học, cô bạn thân đang khóc lóc cầu xin tôi cho xem thẻ dự thi một chút…

“Chị Vãn Vãn à, cho em xem thẻ dự thi một chút đi mà, em chỉ xem một chút thôi, có giành của chị đâu.”

Tôi bỗng mở choàng mắt.

Nhà đất tồi tàn, giấy báo ố vàng dán tường, còn trước mặt tôi là Lưu Hiểu Anh, người đang mặc áo bông hoa vá chằng vá đụp, mặt mày tội nghiệp.

Tôi theo phản xạ siết chặt mẩu giấy trong tay.

Cơn đau từ móng tay bấm vào da thịt cho tôi biết, tôi đã quay về rồi.

Quay về mùa đông năm 1977 – năm khôi phục kỳ thi đại học.

Kiếp trước, chính là ngày này, Lưu Hiểu Anh khóc lóc xin xem thẻ dự thi một chút.

Tôi mềm lòng nên đã đưa cho cô ta.

Kết quả là hôm sau thẻ dự thi biến mất không dấu vết.

Tôi phát điên lên đi tìm, cô ta lại đứng một bên lau nước mắt, nói rằng thấy tôi tiện tay đặt lên bếp, có lẽ bị chuột tha mất rồi.

Cũng chính ngày hôm đó, Trần Quốc Đống nhân cơ hội xen vào.

Hắn ôm tôi đang tuyệt vọng khóc lóc, nói không học đại học cũng không sao, hắn sẽ nuôi tôi cả đời.

Tôi tin hắn.

Tôi gả cho hắn, làm trâu làm ngựa cho hắn, viết tài liệu mở đường cho hắn, nuôi Lưu Hiểu Anh ăn học.

Kết quả thì sao?

Tên của tôi biến thành “Vương Chiêu Đệ”, học vấn của tôi trở thành bệ đỡ cho Lưu Hiểu Anh, con trai tôi thì khinh bỉ tôi là bà già điên mù chữ.

“Chị Vãn Vãn? Chị sao vậy? Ánh mắt chị đáng sợ quá.”

Ngón tay của Lưu Hiểu Anh đã chạm đến mép thẻ dự thi.

Ánh mắt tham lam ấy, hoàn toàn không che giấu nổi.

Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội giáng mạnh lên mặt Lưu Hiểu Anh.

Cái tát này tôi đã tích tụ suốt hai kiếp người, lực mạnh đến mức lòng bàn tay tôi cũng tê rần.

Lưu Hiểu Anh bị tát đến ngẩn người.

Cô ta ôm mặt, nước mắt lập tức trào ra, kinh ngạc nhìn tôi:

“Chị Vãn Vãn, chị… chị đánh em?”

“Đánh chính là cô đấy.”

Tôi thong thả gấp thẻ dự thi lại, nhét vào túi áo trong, còn dùng ghim bấm lại cho chắc.

“Tay chân không sạch sẽ, muốn trộm đồ à?”

Lưu Hiểu Anh ấm ức hét lên:

“Em không có! Em chỉ muốn xem một chút thôi mà!”

Rèm cửa bị vén mạnh lên.

Một người đàn ông trẻ mặc đồ Trung Sơn, chải đầu bóng lưỡng xông vào.

Trần Quốc Đống.

Tên chồng cũ người mặt người dạ thú của tôi.

Lúc này hắn còn là giáo viên tiểu học trong thôn, nhìn bề ngoài ra vẻ đạo mạo.

“Lâm Vãn! Cô điên à? Hiểu Anh là bạn thân nhất của cô, cô ấy chỉ tò mò thôi, cô cần gì phải động tay?”

Trần Quốc Đống vẻ mặt chính nghĩa, đau lòng che chở Lưu Hiểu Anh phía sau.

Nhìn đôi cẩu nam nữ này, dạ dày tôi cuộn lên từng cơn.

Kiếp trước, tôi chính là bị cái gọi là “bảo vệ” này làm cho cảm động.

Giờ nhìn lại, đây chẳng qua là một màn kịch song ca.

Tôi lạnh lùng nhìn Trần Quốc Đống:

“Tò mò? Tò mò mà dám thò tay vào túi áo tôi?”

“Thầy Trần, thầy là người dạy chữ, hóa ra đây là đạo lý mà thầy dạy ra à?”

Trần Quốc Đống sững người.

Trước đây tôi luôn dịu dàng yếu đuối, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, làm gì có chuyện mắng người chanh chua như bây giờ.

“Lâm Vãn, dạo này cô ôn thi áp lực quá, tôi không chấp với cô.

Mau xin lỗi Hiểu Anh, chuyện này coi như bỏ qua.”

“Xin lỗi?”

Tôi cười, cười đến rơi cả nước mắt.

Tôi tiện tay chộp lấy chiếc ca tráng men trên bàn.

Bên trong là nước vừa đun sôi.

“A ——!”

Trần Quốc Đống hét lên đau đớn.

Nước nóng hổi tạt thẳng vào hạ thân hắn.

Lưu Hiểu Anh sợ đến hét to:

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)