Chương 8 - Trở Về Để Cứu Nàng
Ba ngày sau, Thẩm Mộng đột nhiên đến thăm.
“Vãn Từ, ta sắp về Giang Nam, đến nhà ngoại.” Nàng nói thẳng, “Trước khi đi, có vài lời muốn nói với nàng.”
Ta ra hiệu cho Vân Thư dâng trà, nhưng nàng khẽ lắc đầu: “Không cần, ta nói xong sẽ đi.”
“Tiêu Hành đến tìm ta hôm trước, nói một chuyện… nghe như chuyện hoang đường.” Nàng cân nhắc từng từ, “Hắn nói cả hai người đều có ký ức kiếp trước, rằng ta rơi xuống nước, khiến các người…”
Nàng ngập ngừng, cười khổ: “Lúc đầu ta không tin. Nhưng nhìn thấy sự thay đổi của ngươi những ngày này, nhìn thấy chấp niệm của hắn, rồi lại nhớ đến chuyện ngươi bỗng nhiên biết bơi…”
Nàng nhìn ra cây ngô đồng trong viện, giọng khẽ như gió: “Ta luôn nghĩ rằng chỉ cần trong sáng với Tiêu Hành, thì chẳng cần bận tâm đến điều gì. Nhưng nếu những gì hắn nói là thật…”
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng ta, “Vậy ta thật sự nợ ngươi một lời xin lỗi.”
“Những ngày qua ta đã nghĩ rất nhiều. Dù không nói đến kiếp trước, thì chỉ riêng ở kiếp này, ta biết rõ ngươi là vị hôn thê của hắn, ta cũng nên biết tránh né. Là ta quá tự cho mình đúng, chưa từng hiểu được nỗi khổ của ngươi.”
Nàng đứng dậy, nghiêm túc cúi người hành lễ: “Dù ngươi có tin hay không, ta thật lòng xin lỗi. Cũng cảm ơn ngươi ngày đó không màng oán hận, liều mình cứu ta.”
“Kiếp này,” nàng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo mà bình thản, “chúng ta đều nên sống tỉnh táo hơn.”
Không lâu sau khi tiễn Thẩm Mộng, Tiêu Hành chủ động đến từ hôn.
Hắn không nói gì nhiều, chỉ đặt một quân phù lên bàn: “Biên ải phía Bắc bất ổn, ta đã xin chỉ của hoàng thượng, lập tức lên đường. Lần đi này chẳng biết khi nào về được, hôn ước này… không nên trói buộc nàng nữa.”
Ta nhìn gương mặt nghiêng của hắn, bất giác nhớ về đêm Nguyên Tiêu năm ta mười bốn tuổi.
Thiếu niên phong tư tuấn lãng, chỉ vào trời cao rực rỡ pháo hoa, thề rằng: “Vãn Từ, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ thành này, bảo vệ nàng.”
“Bảo trọng.”
Ngàn lời nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ ấy.
Hắn nhìn ta thật sâu, trong ánh mắt chứa bao điều không thể nói, rồi khẽ thở dài, gần như không nghe thấy.
“Nàng cũng vậy.”
Nói rồi, xoay người rời đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn khuất dần nơi đầu ngõ, bỗng hiểu ra — có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất giữa chúng ta.
Năm năm sau, một ngày xuân biên quan truyền về tin khẩn tám trăm dặm — Thế tử Vĩnh Ninh Hầu tử trận nơi sa trường.
Khi ấy ta đang nắm tay con gái, dạy nó tập viết dưới gốc ngô đồng.
“Mẫu thân, chữ này đọc thế nào?” Con bé ngẩng mặt hỏi, đôi mắt trong sáng, sáng ngời hệt như cha nó.
Ta khẽ vuốt mái tóc con, trong lòng bình thản vô cùng.
Kiếp này, mọi dây dưa ràng buộc, cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.
HẾT