Chương 8 - Trở Về Để Chứng Minh
Ngày tôi về quê chuyển hộ khẩu, mẹ dắt luôn gã đó tới nhà.
Tôi lạnh lùng nói thẳng: Tôi còn phải đi học, không cưới xin gì cả.
Mẹ tôi lại bảo: “Mẹ hỏi rồi! Bây giờ sinh viên cũng được cưới, cũng được sinh con trong trường!”
Rồi bà mở điện thoại, đưa tôi xem clip mấy cô gái mang bầu học đại học.
“Nghe mẹ đi con. Tranh thủ lúc còn nhàn, sinh luôn đứa thứ hai, sau này tốt nghiệp rồi thì yên tâm đi làm kiếm tiền.”
Mẹ tôi luôn nghĩ mình làm thế là vì tôi.
Thậm chí, lúc tôi vào phòng thu dọn hành lý, bà còn nhẫn tâm… đẩy thằng kia vào phòng tôi.
Gã nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dâm đãng, nước dãi suýt rớt.
Nhưng tôi đâu ngốc — tôi đã chuẩn bị sẵn.
Ngay khi hắn lao tới, tôi rút cây gậy điện trong túi, dí thẳng vào bụng hắn.
Gã lăn ra sàn, co giật.
Tôi nhét hộ khẩu và chứng minh thư vào ba lô, đập vỡ cửa sổ, nhảy qua bỏ lại phía sau là tiếng gào xé họng của mẹ tôi.
21
Lần cuối tôi nghe tin về mẹ — là cuộc gọi từ đồn công an.
Báo rằng bà ngộ độc thực phẩm, đã chết, cần tôi về lo hậu sự.
Thì ra, mẹ tôi vẫn không bỏ được cái tật ham rẻ.
Bà tiếc tiền không dám mua thịt, thấy trại gà đem mấy con gà bệnh chết chôn trong hố lớn, liền nửa đêm lén đào lên cả đống.
Một phần đem muối làm gà khô để dành Tết đãi khách.
Còn lại hai con — bà nấu theo kiểu hầm cay, một mình ăn đến miệng bóng loáng.
Bà ăn liền ba ngày, nhiễm khuẩn nặng, chết gục trong nhà.
Lúc hàng xóm phát hiện, thi thể bà đã bốc mùi thối rữa.
Tôi đưa bà đi hỏa táng, tro cốt chôn cạnh bố và em trai.
Sau này, tôi bán luôn căn nhà cũ dưới quê.
Tốt nghiệp đại học, tôi dùng số tiền tích cóp mua một căn hộ nhỏ, làm chuyên viên dinh dưỡng.
Lại đến đông chí.
Tôi dùng nước ép rau củ đủ màu để làm vỏ bánh, tự gói một tô bánh bao rực rỡ, giàu dinh dưỡng.
Tôi — đã không còn phải ăn bánh làm từ bột mốc nữa.
(Hết)