Chương 5 - Trở Về Để Chọn Lựa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hai người ngồi đợi kết quả CT trong hành lang, Trịnh Viện Triều vẫn càu nhàu:

“Thầy khỏe mạnh thế này, đến bệnh viện làm gì chứ?”

Nhưng khi kết quả có rồi, ông không nói thêm được câu nào nữa.

Sắc mặt bác sĩ nghiêm trọng: “Dựa theo kết quả, ở phổi trái của cha cô có một bóng mờ khoảng 3cm, không loại trừ khả năng là khối u ác tính.”

Qua phần hỏi bệnh, bác sĩ cũng xác định rằng ông có hầu hết các triệu chứng sớm của ung thư phổi.

Chỉ là ông nghĩ đó là bệnh vặt, cố chịu đựng một chút là qua.

Nghĩ đến kiếp trước, sư phụ cố nhịn đến khi không thể chịu nổi mới vào viện, lúc phát hiện đã là giai đoạn cuối, Trịnh Văn Đông vừa tức vừa đau.

Nhưng điều khiến cô tức hơn là chính mình đã không chăm sóc tốt cho ông.

Có lẽ thấy sắc mặt bệnh nhân và người nhà quá nặng nề, bác sĩ lên tiếng an ủi:

“May mà phát hiện sớm, khả năng chữa khỏi rất cao, hai người cũng đừng quá lo lắng.”

Trịnh Văn Đông nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho sư phụ.

Trịnh Viện Triều cũng dần lấy lại tinh thần, ngồi trên giường bệnh cười ha hả:

“Văn Đông à, sao con làm vẻ mặt như đưa đám thế? Bác sĩ chẳng đã nói là có khả năng chữa khỏi cao sao? Thầy còn không sợ, con sợ cái gì?”

Trịnh Văn Đông lau mắt: “Con đi mua chút đồ ăn, thầy chờ con một lát.”

Lên đến tầng hai, cô bất ngờ bị thu hút bởi cảnh tượng trong một căn phòng bệnh.

Là Vệ Thư Quận và Hà Xán. Trên giường bệnh là một cô bé chừng mười mấy tuổi.

Trịnh Văn Đông nhận ra, đó là con gái của Hà Xán.

Vệ Thư Quận đang trò chuyện với cô bé, gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng, còn Hà Xán đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hai người họ.

Nhìn chẳng khác gì một gia đình ba người.

Trịnh Văn Đông muốn rời đi, nhưng cả người như bị đóng đinh tại chỗ.

Mãi cho đến khi thấy Vệ Thư Quận và Hà Xán chuẩn bị đẩy cửa ra, cô mới bừng tỉnh.

Tránh không kịp, cô cũng nghe thấy giọng nói của Hà Xán.

“Thư Quận, lần này cảm ơn anh đã đến giúp giữa đêm khuya, nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm sao.”

Lời còn chưa dứt, Trịnh Văn Đông đã đối diện ánh mắt với Vệ Thư Quận.

Người đàn ông sững lại một giây, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, là người lên tiếng trước: “Sao em lại ở đây?”

Trịnh Văn Đông phát hiện anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua lúc về nhà, sắc mặt vẫn ổn, nhưng nhìn kỹ thì thấy hơi mệt mỏi.

Cô chợt nhớ lại, khi Vệ Cảnh bảy tuổi từng bị viêm phổi cấp, sốt tới 39 độ.

Vệ Thư Quận vì công việc bận rộn, từ lúc Vệ Cảnh nhập viện đến lúc xuất viện đều không xuất hiện một lần, cô một mình vất vả ba ngày trời.

Vậy mà giờ đây, vì chăm con giúp Hà Xán, anh lại thức suốt đêm trong bệnh viện.

Chắc khi người ta cạn lời đến cùng, sẽ chỉ còn lại cảm giác buồn cười.

Trịnh Văn Đông thật sự bật cười, nói: “Sư phụ em bị bệnh, em đưa ông ấy đến viện, không ngờ lại gặp được anh.”

Nói rồi, cô ngừng lại một chút, mới tiếp lời: “Và cả giáo sư Hà.”

Sắc mặt Hà Xán thay đổi, vội vàng giải thích: “Cô Trịnh, cô đừng hiểu lầm, là con tôi bị ốm nên tôi mới bất đắc dĩ gọi Thư Quận đến giúp.”

Trịnh Văn Đông liếc nhìn Vệ Thư Quận, thấy anh đang nhíu mày, như muốn nói gì đó.

Cô không cho anh cơ hội, mỉm cười nhạt: “Không sao, tôi không để tâm đâu.”

Trong chốc lát không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ và trầm mặc.

Trịnh Văn Đông lại cười thêm lần nữa: “Anh chị cứ bận việc, tôi cũng còn chút chuyện.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân gấp gáp vang lên sau lưng, là Vệ Thư Quận đuổi kịp cô.

“Bên giáo sư Hà cũng giúp xong rồi, mình đi thôi.”

Trịnh Văn Đông liếc nhìn anh một cái, cuối cùng cũng không từ chối:

“Ừ.”

Nhưng trong lòng cô lại thở dài một tiếng. Hai mươi mấy năm sống cùng, cô quá hiểu—Vệ Thư Quận lúc này tỏ ra dịu dàng, chẳng qua là vì chột dạ.

Nhưng đã sống với nhau chừng ấy năm, sắp ly hôn rồi, cũng chẳng cần thiết khiến đôi bên quá khó xử.

Hai người ăn xong, còn gói thêm một phần cơm nhạt, mang đến cho Trịnh Viện Triều.

Trịnh Viện Triều không ngờ Vệ Thư Quận cũng đến, có phần ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

“Tiểu Vệ à, ông già này sao lại khiến cậu phải bận tâm thế?”

Vệ Thư Quận ngồi cạnh giường bệnh, dáng vẻ lễ độ và cao quý:

“Chú Trịnh, chú bệnh rồi, tôi nên đến thăm mới phải.”

Ra khỏi phòng bệnh, Vệ Thư Quận nói: “Sau này tôi sẽ sắp xếp cho chú Trịnh một bác sĩ thật tốt.”

Trịnh Văn Đông nhìn gương mặt điềm nhiên của anh, chân thành nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, thật sự đã làm phiền rồi.”

Giọng điệu và thái độ của cô trang trọng đến mức gần như xa cách.

Trịnh Văn Đông trước đây chưa từng như thế, khiến Vệ Thư Quận không khỏi nhíu mày nhìn cô.

Cô vẫn mỉm cười bình thản dưới ánh nhìn dò xét của anh, nhưng trong lòng Vệ Thư Quận lại trào dâng một cảm giác mất mát khó diễn tả.

Không còn vướng bận chuyện tình cảm, Trịnh Văn Đông cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Năm, cô đại diện nhà hàng Lộ Viên tham gia cuộc thi ẩm thực “Đạo Bếp Vàng”, thuận lợi tiến vào vòng bán kết.

Tiếng tăm của Lộ Viên cũng nhờ cuộc thi mà lan rộng, việc buôn bán ngày càng khởi sắc.

Hôm đó, có một đơn hàng lớn tìm đến.

Người đến mang theo một xấp tiền mặt.

“Ông chủ của chúng tôi muốn mời cô đến nhà, nấu vài món đặc biệt trong một buổi tiệc riêng.”

Lần đầu tiên Trịnh Văn Đông nhận được đơn đặt hàng kiểu này—vốn chỉ có các đầu bếp nổi tiếng mới được mời làm đầu bếp tư nhân. Chỉ vài món thôi mà đã bằng thu nhập của vài ngày làm việc.

Cô lập tức đồng ý.

Hôm đó, Trịnh Văn Đông mang theo dụng cụ bếp của mình đến nơi.

Khách đã chuẩn bị nguyên liệu, gọi những món đặc trưng của Lộ Viên.

Chưa đến hai tiếng, các món ăn đã được bày lên bàn, hương thơm lan tỏa khắp gian nhà.

Trịnh Văn Đông ở lại, chờ giới thiệu món theo yêu cầu của khách.

Khách mời gần như đã có mặt đầy đủ, chỉ còn thiếu một chỗ ở vị trí chủ tọa.

Đang suy nghĩ, Trịnh Văn Đông nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chủ tiệc, ông Tiền, vội vã đứng dậy ra mở cửa.

“Cục trưởng Vệ, mời anh đến thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này quá!”

Trái tim Trịnh Văn Đông khẽ rung lên, theo bản năng nhìn qua lập tức thấy Vệ Thư Quận đang bắt tay người ta, phía sau anh là Hà Xán.

Ngay sau đó, ông Tiền vui vẻ dẫn hai người vào trong, cao giọng giới thiệu:

“Mọi người, đây là Cục trưởng Vệ của Cục Hành chính, cùng phu nhân của anh ấy!”

Trịnh Văn Đông thoáng chốc ngây người, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang mang khó tả, như lạc giữa thực và mộng.

Vệ Thư Quận cũng sững người khi thấy cô đang đứng bên bàn ăn.

Hà Xán phản ứng rất nhanh, khẽ trách nhẹ: “Tôi và Cục trưởng Vệ chỉ là bạn thôi.”

Vừa nói, cô ta vừa chỉ về phía Trịnh Văn Đông “Vợ chính thức của Cục trưởng Vệ đang đứng kia kìa!”

Ánh mắt ngạc nhiên của mọi người lập tức dồn cả về phía Trịnh Văn Đông không ai ngờ vợ của Cục trưởng lại là một đầu bếp.

Mười mấy năm trước, Trịnh Văn Đông đã quen với những ánh nhìn như vậy.

Và cô cũng hiểu rõ, Hà Xán làm thế, chỉ là muốn đẩy cô vào tình huống lúng túng mà thôi.

Khuôn mặt cô bình tĩnh, thản nhiên đón nhận mọi ánh nhìn.

Vệ Thư Quận khẽ gật đầu, cũng giữ được vẻ điềm đạm và kiềm chế như thường lệ:

“Đúng vậy, đầu bếp Trịnh là vợ tôi.”

Nghe anh thản nhiên thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, trong mắt Hà Xán thoáng hiện lên một tia hụt hẫng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)