Chương 8 - Trở Về Để Chấm Dứt Nghiệt Duyên
Tôi thậm chí còn nở nụ cười, dẫn đầu vỗ tay:
“Giờ chịu gọi là mẹ rồi hả? Vậy là khỏi tốn tiền ‘lì xì gọi mẹ’ rồi.”
“Văn Diệu, sau này cô ta chính là mẹ mới của con đấy, nhớ mà hiếu thuận nhé.”
Hách Văn Diệu ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc và tủi thân.
Nhưng tôi đã chẳng còn để tâm nữa.
Ngay từ khi nó chọn đứng về phía cha và bà nội nó, tôi đã quyết định buông bỏ hoàn toàn rồi.
Thôi, trò vui xem cũng đủ rồi.
Tôi không muốn ở lại lâu thêm nữa, quay người, bình thản rời khỏi cái nơi đầy mùi xú uế ấy.
Cuộc đời mới của tôi, từ đây sẽ bắt đầu thật sự.
10
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi ngày càng tốt hơn.
Nhà máy có một suất đi Bắc Kinh tham gia giao lưu, học tập nửa năm tại một viện nghiên cứu hàng đầu.
Chẳng có gì bất ngờ khi suất ấy rơi vào tay tôi.
Tại đó, tôi được tiếp xúc với những kỹ thuật tiên tiến hơn, cũng quen biết được rất nhiều nhân tài trong ngành.
Trong số đó có một kỹ sư cao cấp tên là Chu Du, góa vợ đã nhiều năm.
Chúng tôi quen nhau vì cùng nghiên cứu một đề tài kỹ thuật, trò chuyện rất hợp, dần dần quý mến nhau.
Sau khi trở về nhà máy, chúng tôi vẫn giữ liên lạc.
Tình cảm cũng theo đó mà âm thầm nảy nở.
Ngày tôi được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Kỹ thuật, đồng nghiệp trong nhà máy nhao nhao bắt tôi phải khao một bữa.
Tôi chọn một nhà hàng mới mở, không gian đẹp và yên tĩnh.
Trùng hợp thay, nhà hàng ấy nằm ngay sát bên quán ăn sáng đang hấp hối của Đào Nhã Văn và Hách Trí Viễn.
Chúng tôi kéo nhau vào trong, rôm rả nói cười.
Qua cửa kính, tôi thấy Đào Nhã Văn đeo tạp dề dơ bẩn, đang bận rộn bên bếp đầy dầu mỡ.
Còn Hách Trí Viễn thì ngồi xổm ở cửa, rít thuốc không ngừng, mặt đầy u ám.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi.
Ánh mắt phức tạp vô cùng — có ghen tỵ, hối hận, và cả bất cam.
Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Anh ta rít mạnh một hơi thuốc, rồi quay mặt đi.
Chúng tôi tụ tập tới tận tối.
Khi tan tiệc, tôi đi ngang qua cửa quán của Hách Trí Viễn.
Cửa cuốn kéo hờ, từ bên trong vọng ra tiếng cãi vã kịch liệt.
“Khóc, khóc, khóc! Biết khóc thôi! Bài làm xong chưa? Chén rửa chưa? Nhà lau chưa? Nuôi mày có ích gì?”
Giọng chửi của Đào Nhã Văn vang dội không dứt.
“Nhã Văn, em bớt lời chút đi, Văn Diệu còn nhỏ…”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ? Tôi bằng tuổi nó là đã phải gánh vác rồi, đều do anh chiều hư nó! Còn anh nữa, Hách Trí Viễn, ngày đó tôi đúng là mù mới theo anh, cái đồ vô dụng! Cửa hàng sắp dẹp tiệm rồi anh có biết không? Tháng sau tiền thuê cũng không trả nổi!”
“Anh có thể làm gì? Anh cũng đang cố nghĩ cách…”
“Nghĩ cách? Anh nghĩ ra cái gì rồi? Hay là đi xin vợ cũ anh đi! Cô ta giờ không phải giỏi lắm sao? Không phải anh là ba của con trai cô ta à?”
“Đừng nhắc đến cô ấy nữa!”
Tôi mặt không biểu cảm bước qua trong lòng dửng dưng.
Nghe đồng nghiệp kể, cuộc sống của Hách Văn Diệu không mấy tốt đẹp.
Đào Nhã Văn đánh chửi nó như cơm bữa.
Còn Hách Trí Viễn thì thân mình lo chưa xong, cũng chẳng bảo vệ nổi con.
Mẹ chồng tôi thì mùa đông năm ngoái bị đột quỵ, giờ nằm liệt giường, cũng là Đào Nhã Văn chăm — cả người toàn oán khí.
Nghe đến tình cảnh bây giờ của họ, tôi chỉ nghĩ được một từ: Đáng đời.
Chưa đến hai ngày sau, Hách Trí Viễn lại xuất hiện ở văn phòng của tôi.
Anh ta không còn dáng vẻ ngạo mạn ngày xưa.
Lắp ba lắp bắp một hồi, mới mở miệng:
“Diệp Thư… không, Trưởng phòng Diệp, tôi biết tôi không có mặt mũi đến tìm cô. Nhưng dù sao Văn Diệu cũng là con ruột của cô, cô có thể giúp nó một chút không? Đào Nhã Văn đối xử với nó rất tệ, thằng bé giờ ít nói, học hành thì sa sút thảm hại. Cô có thể cho nó ít tiền không? Dù gì nó cũng là máu mủ của cô mà…”
Tôi nhìn bộ mặt khúm núm của anh ta, bỗng thấy buồn cười đến nực cười.
“Hách Trí Viễn, tôi nhớ rõ tôi vẫn đều đặn trả tiền cấp dưỡng hàng tháng. Còn ngoài ra, tôi sẽ không đưa thêm đồng nào nữa. Anh đi cho.”
“Diệp Thư! Cô sao có thể nhẫn tâm như vậy! Nó là con của cô mà!”
Hách Trí Viễn hoàn toàn mất bình tĩnh.
Tôi nhún vai, điềm nhiên đáp:
“Hách Trí Viễn, đường là do anh chọn, người phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Cả nhà anh, tự lo liệu lấy.”
Hách Trí Viễn nghẹn họng.
Trừng mắt nhìn tôi một cái đầy bất lực, cuối cùng vẫn cụp đuôi bỏ đi.
Sau này nghe nói, cửa hàng ăn sáng của bọn họ bị khách hàng tố vì vấn đề vệ sinh.
Cộng thêm kinh doanh tệ hại, cuối cùng cũng đóng cửa.
Hách Trí Viễn định vào Nam làm công nhân, nghe đâu dính vào một xưởng đen, chưa làm nổi hai tháng, tiền chưa được trả còn suýt bị đánh, lủi thủi quay về.
Còn Đào Nhã Văn, ngày nào cũng cãi nhau với anh ta, cuối cùng ôm hết tài sản còn sót lại trong nhà, bỏ trốn theo một người đàn ông buôn hàng từ xa đến, từ đó biệt tăm biệt tích.
11
Lại một mùa đông nữa.
Tôi khoác tay Chu Du bước ra khỏi rạp chiếu phim.
Chúng tôi vừa xem xong một bộ phim tình cảm, còn đang hào hứng thảo luận về tình tiết trong phim.
Anh ấy rất chu đáo, biết tay tôi dễ bị lạnh nên luôn nắm chặt tay tôi không rời.
Đi ngang góc phố, tôi bất chợt nhìn thấy một bóng người run rẩy.
Hắn ngồi bên cạnh một chiếc xe ba bánh cũ nát, trên xe cắm mấy xiên kẹo hồ lô.
…Là Hách Trí Viễn.
Anh ta đã già đi rất nhiều, tóc hoa râm, má hóp lại.
Thỉnh thoảng có người qua đường, anh ta cũng chỉ yếu ớt cất tiếng rao:
“Kẹo hồ lô đây, rẻ lắm, kẹo hồ lô…”
Anh ta nhìn thấy tôi, cũng nhìn thấy Chu Du.
Đồng tử lập tức co rút lại, môi mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng, chỉ lặng lẽ cúi đầu, chôn mặt vào cổ áo đã bẩn thỉu.
Tôi không dừng bước, cứ thế bước qua như thể đó là một người xa lạ chẳng liên quan gì.
Lúc ngang qua quầy của anh ta, tôi cười nói với Chu Du:
“Bỗng dưng em thấy thèm ăn kẹo hồ lô.”
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cưng chiều:
“Được, mua một xiên ăn thử thôi nhé, ngọt quá không tốt cho răng.”
Tôi gật đầu, tiến lên phía trước.
Hách Trí Viễn cúi gằm đầu xuống hơn nữa.
“Chú ơi, một xiên kẹo hồ lô.”
Cả người anh ta cứng lại, run run đưa xiên kẹo qua.
Chu Du nhận lấy, trả tiền.
Tôi đón lấy xiên kẹo, cắn một miếng.
Quả sơn tra rất chua, lớp đường bên ngoài không đủ giòn, còn hơi đắng.
“Vị cũng thường thôi.” Tôi khách quan nhận xét, rồi đưa phần còn lại cho Chu Du. “Chua quá, anh ăn thử xem.”
“Ừ.”
Xiên kẹo hồ lô đó, chúng tôi không ăn hết.
Tiện tay vứt vào thùng rác ven đường.
Rồi tiếp tục nắm tay nhau rời đi, không ai quay đầu lại.
Vì thế tôi không nhìn thấy Hách Trí Viễn đang ôm miệng gào khóc trong câm lặng — không thành tiếng, nhưng đau đến tận xương tủy.
Ánh đèn đường kéo bóng tôi và Chu Du thật dài.
Chúng tôi dựa sát vào nhau, cùng nhau tiến về phía trước — nơi ấm áp và sáng ngời.
(Hoàn)