Chương 7 - Trở Thành Vợ Của Thiếu Gia Phá Gia
13
Khoảng ba phút sau.
Sáu tên bắt cóc nằm la liệt dưới đất, người thì nằm nghiêng, kẻ nằm sấp, đủ mọi kiểu.
Vết thương thì nặng nhẹ khác nhau.
Nặng nhất chắc là tàn phế luôn, đời này đừng mong đứng dậy nữa, vì…
Tôi vừa quăng cái nửa cây gậy còn lại xuống đất.
Vân Tấn thấy tôi đi tới, mắt giật giật, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
“Cô…”
Tôi liếc anh ta một cái đầy khó chịu:
“Cô cái đầu anh á.”
Rồi tôi cúi xuống cởi trói cho anh ta.
Thật không hiểu nổi cái tên này yếu đến mức nào, cột dây kiểu nơ bướm cũng không tự gỡ nổi, còn phải chờ tôi tới giúp.
Cởi xong, tôi bước đến lục túi tụi bắt cóc, lấy điện thoại của chúng rồi gọi cảnh sát.
Sau đó ngồi bệt xuống đất, lặng lẽ chờ người tới cứu.
Vân Tấn lén lén lút lút ngồi lại gần tôi:
“Thì ra em lợi hại như vậy… Thế khi em đánh anh là…?”
“Anh nghĩ sao?”
Tôi trừng mắt liếc anh ta:
“Nếu mà tôi đánh anh giống tụi kia, thì anh còn sống đến giờ được chắc?”
Ngay cả cú vật vai ở KTV hôm trước, tôi còn cố dùng chân đỡ anh ta đấy, chứ không thì chắc gãy lưng rồi.
Cái thân thể cún con này, đánh vài cú là bay luôn.
Vân Tấn chẳng có vẻ gì là tự ái, còn nhích tới trước, nở nụ cười quyến rũ:
“Vậy… em dạy anh được không?”
“Lỡ sau này anh lại bị bắt cóc, biết đâu tự xử được thì sao.”
Tôi suy nghĩ một lát:
“Thôi đi, anh đến cái nơ bướm còn không tự cởi nổi.”
Vân Tấn im luôn.
Chẳng lẽ tôi nói thật quá, đụng chạm đến lòng tự trọng đàn ông của anh ta?
Nghĩ một hồi, tôi nói thêm một câu:
“Học cũng được, nhưng phải đóng học phí, mà học không tới nơi thì không hoàn lại đâu đấy.”
“Sao em còn đòi tiền của anh nữa?” – Vân Tấn không vui –
“Em là vợ chưa cưới của anh, sau này tiền nhà họ Vân chẳng phải đều là của em à?”
Tôi bật cười:
“Anh đừng chắc ăn như thế. Lỡ anh thấy chướng mắt tôi lúc nào đó, ba anh lại đuổi tôi đi, thì tôi không phải lỗ à?”
“Ai nói anh thấy chướng mắt em?!”
Vân Tấn phản ứng theo bản năng, nói xong liền quay ngoắt mặt đi.
Nhưng tôi vẫn kịp thấy vành tai đỏ bừng của anh ta.
Tôi trêu một câu:
“Gì đấy? Bị sự oai phong của tôi hút hồn rồi à? Yêu tôi rồi chứ gì?”
“Biến!”
…
Chẳng bao lâu sau, xe cảnh sát hú còi lao tới.
Họ mang theo khá đông người, tay ai cũng cầm súng, dáng vẻ căng thẳng bước vào nhà máy.
Và sau đó… nhìn thấy một đống bắt cóc nằm bất động dưới đất.
“Chuyện… chuyện này là sao?”
Anh cảnh sát dẫn đầu ngớ người, quay sang nhìn tôi.
Tôi vừa định lên tiếng.
“Triệu Hàn sư phụ?!”
14
Hả?
Tôi hơi khó hiểu, viên cảnh sát kia biết tôi sao?
Anh cảnh sát vội vàng tháo mũ bảo hiểm ra, lộ ra một gương mặt khá điển trai, ánh mắt còn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng:
“Là em đây mà, em là Tiểu Triều!”
“Giang Triều?” – tôi sững người.
Trước khi vào đội tuyển quốc gia, tôi từng làm một công việc.
Từng tới trường cảnh sát dạy một thời gian.
Chủ yếu hướng dẫn về mấy kỹ năng như tán thủ, đấu vật, cũng tạm coi là giáo viên đi.
Mà Giang Triều chính là một trong những học viên tôi từng dạy.
Chỉ kém tôi ba tuổi, hồi đó không phục tôi, cứ nhảy nhót đòi đấu. Sau khi bị tôi đấm ba ngày liền thì biết điều hẳn.
Từ lúc tôi nghỉ dạy thì không gặp lại nữa. Ít nhất cũng ba bốn năm rồi.
Bên cạnh, Vân Tấn đột nhiên sáp lại gần, sắc mặt không vui:
“Anh ta là ai?”
Giang Triều cũng hơi ngẩn người:
“Sư phụ, chị quen thiếu gia Vân à?”
Tôi còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, thì Vân Tấn đã vòng tay ôm vai tôi, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo:
“Anh là đồ đệ của vợ chưa cưới anh đúng không? Vậy thì phải gọi anh là sư mẫu.”
Tôi: …
Giang Triều: …
Đám cảnh sát: …
Không khí trong khoảnh khắc trở nên im phăng phắc.
Tôi mím môi, nhìn Vân Tấn:
“Giới thiệu cũng được lắm. Nhưng lần sau khỏi cần.”
…
Sau đó, chúng tôi theo Giang Triều về đồn, làm xong biên bản thì được thả.
Dù sao thì tụi tôi cũng là nạn nhân.
Lúc sắp rời đi, Giang Triều chạy theo sau:
“Sư phụ, trước trong đội không có cách liên lạc với chị, giờ tiện thể cho em xin liên hệ nhé.”
“Ừ, được thôi.”
Tôi cũng không nghĩ ngợi gì.
Sau khi kết bạn xong, tôi dắt Vân Tấn rời đi.
Dù gì thì bố anh ta – Vân Hải Quân – vẫn đang đợi ở nhà.
Đi được một lúc, tôi cảm thấy không khí có gì đó sai sai.
Quay sang nhìn, thấy Vân Tấn mặt đỏ gay, cúi đầu, còn trừng mắt với tôi.
“Anh mù hả? Cần tôi vả cho một cái để thay con mắt khác không?” – tôi nheo mắt lại.
Vân Tấn thở hổn hển, mặt đầy tức tối:
“Em với cái thằng Triều gì đó là quan hệ gì? Tại sao lại kết bạn WeChat?”
Tôi suýt bật cười.
“Đã nói rồi mà, coi như là đồ đệ nửa mùa của tôi thôi.”
“Ờ đúng rồi, đồ đệ.” – Vân Tấn bĩu môi –
“Chắc lát nữa thành em trai, vài hôm nữa thành bảo bối.”
“Anh thôi nói móc đi, không tôi đấm cho đấy.” – tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Em, em thì không cho tôi đi tìm mấy cô gái khác, mà lại đi kết bạn với người khác?” – Vân Tấn ấm ức mãi mới bật ra được –
“Em không nên làm gương sao? Tôi vẫn còn là vị hôn phu của em đấy nhé!”
“Em đội nón xanh cho tôi rõ ràng như vậy mà còn cười được à!”
Tôi…
Thật sự vừa tức vừa buồn cười.
Ra là tên này ghen à?
“Thôi được rồi.” – tôi kéo tay anh ta, tiếp tục bước đi –
“Ghen cái gì cũng phải vừa vừa thôi. Người ta nhỏ tuổi hơn tôi, cưới vợ hai năm rồi. Hồi đó tôi bận quá, còn chẳng kịp gửi tiền mừng.”
Đây là sự thật.
Giang Triều có một cô thanh mai trúc mã từ nhỏ, vừa tốt nghiệp xong là cưới luôn.
“Tôi không có ghen…” – Vân Tấn phản bác yếu ớt, rồi khẽ rút tay ra.
Không rút được.
Thế là đành để tôi nắm tay kéo đi tiếp.
Mặt thì đỏ như mông khỉ mà còn cố tỏ ra bình tĩnh.