Chương 2 - Trở Lại Thập Niên 80 Vận Mệnh Đổi Thay
Vốn dĩ tôi chẳng hề muốn hầu hạ hai “ông vua bà hoàng” này nữa.
Nếu bọn họ muốn chọn vợ chồng anh cả, vậy thì cứ để họ chọn!
Tôi thật muốn xem, kiếp này rồi bọn họ có hối hận hay không!
2
Nghe tôi nói vậy, mặt chị dâu lập tức tái mét.
Bố mẹ chồng vì có chị ta ở đó nên cũng không tiện nói thẳng, chỉ trừng mắt lườm tôi một cái rồi gượng gạo cười:
“Con dâu à, nói gì thế, nhà các con có hai đứa nhỏ, để cha mẹ mỗi người trông một đứa chẳng phải vừa khéo sao? Ban ngày con với thằng hai cũng bận không xuể mà!”
Trông con?
Tôi suýt thì bật cười lạnh. Bảo bố mẹ chồng trông con giúp ư, tôi dám sao?
Kiếp trước, bọn họ đến ở cùng chúng tôi để “dưỡng già”, thực chất là sống như ông bà lớn.
Chồng tôi vì vừa phải đi làm vừa phải trông con quá cực nhọc mà sinh bệnh nặng, cuối cùng mắc ung thư rồi qua đời sớm.
Bố mẹ chồng thì ba ngày hai bữa lại viện cớ vặt vãnh gọi anh về, thậm chí nửa đêm cũng lôi dậy mắng mỏ vì bữa ăn không vừa ý.
Anh mất ngủ triền miên, ban ngày lại làm việc quá sức, nên mới lao lực mà chết yểu.
Nghĩ đến đây tim tôi chua xót. Hai “tôn Phật sống” ấy, tôi thật chẳng nuôi nổi, cứ để vợ chồng anh cả hầu hạ đi! Dù sao bao năm nay bọn họ cũng luôn thiên vị nhà ấy.
“Tụi nhỏ nhà con đã biết tự chăm sóc bản thân rồi, chẳng cần cha mẹ phải lo.” Tôi đáp dứt khoát, rồi thừa thế nói tiếp:
“Đúng rồi, cha mẹ, đã nói chia nhà thì hai mảnh đất ở đầu và cuối làng cũng phải chia chứ nhỉ?”
Mặt bố chồng sa sầm:
“Chia đất? Hai mảnh đó phải để lại cho thằng cả. Nó vất vả chăm sóc cha mẹ, chia cái gì mà chia!”
Kiếp trước thì họ nói ở với chúng tôi nghĩa là nhà tôi có thêm hai lao động nên phải nhường đất cho anh cả.
Kiếp này thì đổi lý do thành anh cả “phụng dưỡng cha mẹ” nên cũng phải được hết.
Thiên vị đến thế là cùng!
Mẹ chồng cũng hùa vào:
“Đúng đấy! Đất này do chúng tôi định đoạt, đừng mơ!”
Chồng tôi vốn thật thà, thấy vậy lại lúng túng, đang định lên tiếng nói rằng chúng tôi không cần đất.
Nhưng tôi lập tức ngăn lại, lớn giọng:
“Sao lại thế được! Cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, chính là hai lao động chính! Nhà anh cả có thêm hai lao động thì chẳng phải hời to sao! Đất này chúng con tuyệt đối không thể chịu thiệt, nhất định phải chia phần!”
Sắc mặt bố mẹ chồng lập tức u ám. Thấy họ sắp cãi vã, tôi bồi thêm một câu:
“Tôi nhớ anh cả dạo này có cơ hội đi học lái xe nhỉ? Nếu không muốn tôi nhiều lời, thì mau mau chia đất đi!”
Anh cả gần đây quen một bác tài xế, ngày ngày nịnh bợ chỉ để được nhận làm đồ đệ. Thời này mà biết lái xe thì quý giá vô cùng.
Nghe tôi nhắc tới chuyện này, mặt anh lập tức xanh lét.
Anh vội vàng nói:
“Đất thôi mà, anh em thì phải công bằng, mỗi nhà một mảnh là đúng rồi!”
Chị dâu tức đến nỗi véo anh một cái, nhưng cũng biết chuyện học lái xe là ưu tiên hàng đầu, đành nghiến răng:
“Được, chia thì chia!”
Bố mẹ chồng mặt mày khó chịu, miễn cưỡng gật gù:
“Chia thì chia! Nhưng nhà các con chỉ được miếng đất hoang cuối làng thôi, miếng ở đầu làng để cho anh cả!”
Có phần đã là may, nếu cố tranh nữa thì e ngay cả mảnh đất cuối làng cũng mất.
Chợt tôi nhớ ra điều gì, liền nói tiếp:
“Khoan đã, còn một chuyện nữa! Đã quyết định theo vợ chồng anh cả dưỡng già thì cha mẹ phải viết giấy cam kết, sau này mọi chuyện của cha mẹ không liên quan gì đến vợ chồng con nữa!”
Mẹ chồng the thé quát:
“Con nói vậy có còn lương tâm không? Thằng hai chẳng phải do mẹ sinh ra sao, dựa vào đâu mà nó không lo cho cha mẹ? Dù chia nhà thì chúng ta vẫn là cha mẹ ruột nó!”
Chồng tôi luống cuống, lí nhí:
“Vợ à, mẹ nói cũng đúng…”
Tôi liếc anh một cái:
“Anh im đi!”
Tôi hiếm khi cứng rắn như thế, dõng dạc nói:
“Đã chia thì phải dứt khoát. Không thể nào tài sản chia xong rồi mà chuyện cha mẹ lại không rõ ràng. Hôm nay nhất định phải viết giấy chứng nhận, bằng không thì khỏi chia!”
Bố mẹ chồng nghe vậy liền nhốn nháo, nhưng vì nhất định muốn theo anh cả sống sung sướng nên không thể để tôi phá ngang.
Bố chồng lạnh lùng:
“Viết thì viết! Nhưng sau này đừng có mà nhờ vả chúng ta giúp đỡ gì nữa!”
Mẹ chồng hùa theo:
“Đúng thế! Mai kia có đói rách cũng đừng có cầu xin chúng ta!”
Tôi thẳng thừng đáp:
“Cho dù có chết đói, chúng con cũng không bao giờ cầu xin!”