Chương 6 - Trở Lại Ngày Địa Ngục Bùng Nổ
Cơn đau thấu xương khiến mặt tôi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cho đến khi tôi sắp ngất đi, hắn mới như ném một món đồ rác rưởi, quẳng tôi xuống đất, đứng từ trên cao nhìn xuống.
“Giết cô ngay thì quá dễ dàng rồi!”
“Không phải cô rất giỏi dụ lũ xác sống tới hại người sao? Được! Bây giờ tôi sẽ để cô nếm thử cảm giác bị chúng từ từ xé xác!”
Nói rồi, hắn hạ lệnh:
“Lôi cô ta đến khu cách ly ngoài rìa, trói vào cột cho tôi. Không có lệnh của tôi, ai cũng không được cho cô ta một cái chết nhanh chóng!”
Lệnh tàn nhẫn đến rợn người. Vậy mà trong bầu không khí bị Diệp Tần Tuyết dẫn dắt, lại chẳng ai lên tiếng phản đối.
Hai người lính xốc nách tôi lên, kéo tôi lê đi. Ngay khoảnh khắc ấy—
Tiếng gào rú rợn óc vang lên từ bốn phía.
So với trước kia, còn kinh hoàng gấp bội. Những con xác sống bị đẩy lùi giờ đây như trỗi dậy một lần nữa, toàn bộ quay trở lại vây kín xung quanh.
Tốc độ di chuyển nhanh đến mức khó tin.
“Sao bọn chúng lại có sức quay lại?!”
“Chúng… chúng tiến hóa rồi!”
Một lính trẻ hét lên trong hoảng loạn, giọng nói run rẩy.
“Lũ quái vật này đã nuốt quá nhiều sinh mạng… sức mạnh của chúng tăng gấp nhiều lần!”
“Mọi người cẩn thận!”
Toàn bộ căn cứ rơi vào cảnh hỗn loạn. Các đội viên vội vàng nâng vũ khí, chiến đấu chống lại lũ xác sống đang ào ạt ập đến.
Nhưng bọn chúng sau khi tiến hóa, sức mạnh khủng khiếp đến mức khó tin.
Chỉ một đòn, chúng đã phá vỡ phòng tuyến, gầm rú lao thẳng về phía Diệp Tần Tuyết.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc—
Một cảnh tượng không ai ngờ tới đã xảy ra.
Ánh mắt Diệp Tần Tuyết lóe lên sự độc ác.
Cô ta bất ngờ đẩy mạnh Giang Phong ra phía trước, ném hắn vào thẳng miệng lũ xác sống.
“Tần Tuyết… em…”
Giang Phong quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin nổi. Cánh tay phải của hắn đã bị cắn chặt, máu phun như suối.
Hắn khuỵu xuống vì đau đớn, vẫn cố giơ tay về phía cô ta, ánh mắt khẩn cầu.
“Kéo anh một tay… cứu anh!”
Nhưng Diệp Tần Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không chút động lòng.
“Anh Phong, chẳng phải anh từng nói sẽ mãi mãi bảo vệ em sao?” “Ngày trước anh có thể vì cứu em mà bỏ mặc cha của Lê Duẫn, thì giờ cũng sẽ cứu em lần nữa, đúng không?”
Vừa nói, cô ta vừa lùi lại từng bước.
“Anh là đội trưởng mà, bảo vệ mọi người là trách nhiệm của anh.”
“Giờ anh bị thương, đang chảy máu, quá tốt rồi—lũ xác sống sẽ bị anh thu hút. Như thế có thể tranh thủ thời gian cho mọi người chạy trốn.”
“Vậy nên… anh cứ ở lại đi.”
“Cô…”
Giang Phong trừng lớn mắt, không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Đúng lúc ấy, Diệp Tần Tuyết đá một cú vào bụng con xác sống, khiến nó hoàn toàn nổi điên.
Nó gào lên giận dữ, ngoạm mạnh vào cánh tay Giang Phong rồi giật một cái dữ dội.
“Aaaaaa!!”
“Diệp Tần Tuyết, cô!”
Cánh tay phải của Giang Phong bị xé toạc hoàn toàn.
Trong lúc hỗn loạn, một người lặng lẽ kéo tôi vào sau một tảng đá lớn.
Tôi ngẩng đầu — là cậu lính trẻ từng nghi ngờ Giang Phong.
“Chị Lê Duẫn, mau ẩn nấp!”
Cậu ta nói nhỏ, ánh mắt nhìn tôi đầy áy náy.
Bên ngoài, cuộc chiến ngày càng khốc liệt. Sóng xác sống nối tiếp nhau như không dứt.
Người ngã xuống càng lúc càng nhiều.
“Mau! Khởi động hệ thống lưới điện cao thế!”
Một đội viên lớn tuổi gào lên khản cả giọng:
“Đó là hy vọng cuối cùng của chúng ta!”
Giang Phong nằm trong vũng máu, ánh mắt lóe lên tia hy vọng mong manh.
“Đúng… lưới điện cao thế…”
Nhưng khi họ lao về phòng điều khiển, một sự thật tuyệt vọng đang chờ đón họ.
“Báo cáo! Năng lượng của lưới điện cao thế… đã bị chuyển hết lên thiết bị bắn pháo hoa trên đỉnh núi!”
Đội viên chạy về, sắc mặt như tro tàn.
“Cái gì?”
Giang Phong phun ra một ngụm máu, tuyệt vọng và ân hận tràn ngập trong mắt.
Chương 8
Người đội viên lớn tuổi từng ra mặt bênh vực Giang Phong giờ cũng hoàn toàn sụp đổ.
Ông ta quỳ rạp trên mặt đất, gào thét như xé họng:
“Đều là tự chúng ta chuốc lấy! Chỉ vì sinh nhật của một người đàn bà, mà tự cắt đứt đường sống của mình!”