Chương 6 - Trở Lại Để Trả Thù

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

Cậu cả đến.

Vừa bước vào, anh đã vỗ tay cười sảng khoái:

“Lâu lắm rồi anh mới được hả hê thế này đấy! Lệ Lệ, em không biết chứ mấy năm nay tầng cao của công ty đúng là như bãi rác — Kỷ Vân Thao thằng nhóc đó, nắm chặt tất cả quyền lực, tiền bạc, lợi ích trong tay, kéo bè kết cánh, nội bộ thối nát…”

Anh thao thao bất tuyệt, nói không ngừng nghỉ.

Mẹ tôi thì vừa nghe vừa xoa huyệt thái dương.

Giọng nói của Tông Hựu, thật sự rất giống… Đường Tăng.

Anh lải nhải thêm một lúc nữa, mới nhận ra sắc mặt mẹ không ổn.

Anh vội bước đến gần, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lo lắng không giấu nổi:

“Lệ Lệ, em… em không sao chứ?”

Mẹ khẽ chỉnh lại lọn tóc mai không lệch một li, động tác tao nhã.

Bà nhún vai, giọng điềm đạm:

“Không sao.”

Tông Hựu mím môi, cuối cùng nuốt lời an ủi xuống, chỉ nói:

“Vậy anh đi chuẩn bị dự thảo quy trình thay nhiệm kỳ. Danh sách thì vẫn theo bản mình bàn qua điện thoại nhé.”

Mẹ gật đầu.

Tối đó, Tông Hựu lại gọi đến:

“Toàn bộ sóng gió hội đồng đã ổn định.

Anh đã thông báo trước với mọi người — ba ngày nữa, em sẽ là chủ tịch, anh và giám đốc không đứng về phe nào sẽ là phó chủ tịch.

Sau đó là chia cổ tức.

Thay nhiệm kỳ, chia lợi nhuận — anh sắp xếp hết rồi.”

Mẹ cười nhẹ:

“Cảm ơn anh.”

Vừa cầm điện thoại, mẹ vừa mở tin nhắn mới đến.

Chỉ liếc qua ánh mắt bà lập tức trở nên băng giá.

Bà xoay điện thoại lại, cho tôi xem màn hình.

Tông Hựu cảm nhận được không khí thay đổi, liền sốt ruột hỏi:

“Lệ Lệ, sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Để em đọc anh nghe. Văn Tâm, con cũng nghe kỹ.”

Màn hình là ba đoạn tin nhắn cực dài của Kỷ Vân Thao:

“Lệ Lệ, em suốt ngày lo cho Văn Tâm nên chắc không biết —

Ba khách hàng lớn nhất công ty: Viễn Hàng, nhà họ Triệu và Hồng Đồ đều do anh trực tiếp duy trì mối quan hệ trong suốt ba năm qua Tất cả đầu mối và lãnh đạo bên họ chỉ nhận anh!”

“Chỉ cần anh cắt toàn bộ hợp tác ngay lập tức, tạo làn sóng hoảng loạn, sáng mai cổ phiếu Tông thị sẽ lao dốc.

Đến lúc đó, em tính ăn nói thế nào với hội đồng quản trị?!

Lệ Lệ, đừng ép anh phải làm chuyện tuyệt tình như vậy!”

“Lệ Lệ, anh biết em vẫn còn yêu anh.

Nếu em chịu tha thứ, anh sẵn sàng đưa Kỷ Văn Gia và Khang Hiểu Cầm đi nơi khác, cam đoan họ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.

Mình quên hết chuyện không vui đi, bắt đầu lại, được không?”

Tông Hựu chết sững:

“Hắn… hắn có thể đê tiện đến thế sao?”

Mẹ tôi đưa điện thoại cho tôi, lạnh giọng đáp vào ống nghe:

“Chó cùng rứt giậu.”

Tôi cũng căng thẳng không kém.

Tông Hựu giận dữ:

“Đúng! Ba khách hàng đó đúng là do hắn đang phụ trách… nhưng khách hàng hợp tác với chúng ta là vì thương hiệu Tông thị, là vì uy tín gây dựng mấy chục năm, chứ không phải vì một thằng rể ở rể như hắn!”

Mẹ thở dài:

“Lỗi tại em. Nuôi hổ gây họa.

Ba năm trước anh từng nhắc em rồi — rằng Kỷ Vân Thao cứ đòi anh giao mấy khách hàng quan trọng cho hắn quản.

Lúc đó em còn nói, thấy hắn có chí tiến thủ thì nên ủng hộ…

Ha…”

Bà cười khổ:

“Em thật ngốc, đúng không?”

Rồi mẹ quay sang nhìn tôi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lo lắng:

“Văn Tâm, thời gian này con phải thật chú ý an toàn.

Đi học, tan học đều phải để chú Châu đưa đón đúng giờ.

Tuyệt đối không được đến những chỗ vắng người — nghe chưa?”

Tôi gật mạnh đầu:

“Con biết rồi, mẹ cũng phải cẩn thận.”

Tôi hiểu — chăm sóc khách hàng lâu ngày, người là của ai, quyền là của người đó.

Chắc chắn có không ít lợi ích ràng buộc sâu xa, chưa kể đến những giao dịch ngầm mờ ám… tất cả manh mối… đều nằm trong tay cha tôi.

Lần này — mẹ thật sự bị ép vào thế khó rồi.

Làm sao bây giờ?

Tông Hựu nói sẽ đến ngay, rồi vội vã cúp máy.

Căn phòng trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại hơi thở nặng nề của hai mẹ con.

Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại mẹ sáng lên.

Lại là Kỷ Vân Thao.

“Lệ Lệ, em không trả lời… chắc em nghĩ thông rồi đúng không? Vậy là đúng rồi đấy!

Mình là người một nhà, xấu tốt gì cũng không nên để lộ ra ngoài.

Việc em làm ở cuộc họp hội đồng sáng nay, thật quá thiếu suy nghĩ.

Sau này không được tái phạm nữa, nghe rõ chưa?”

Giọng điệu dạy dỗ, trách móc, thản nhiên như thể… người sai là mẹ tôi.

Mẹ đọc tin mà bật cười, quay sang tôi, chỉ vào màn hình:

“Văn Tâm, con nhìn giùm mẹ xem — mặt mẹ có chữ ‘ngu’ hoặc ‘dễ dụ’ không vậy?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì khung chat nhảy liên tục — dòng “đang nhập tin nhắn…” lấp loé liên tục, hàng loạt tin nhắn dồn dập đổ tới:

“Lệ Lệ, mình sống với nhau đi, coi hôm nay như một chuyện nhỏ thôi, quên đi em nhé?”

“Bao nhiêu năm nay, người anh yêu nhất vẫn luôn là em. Chưa từng thay đổi.”

“Chúng ta là mối tình thanh xuân khiến bao người ngưỡng mộ, từ bạn học đến vợ chồng.

Không thể để scandal hủy hoại tất cả. Có gì mình giải quyết nội bộ, đừng để người ngoài biết.”

“Mấy năm nay anh cống hiến cho Tông thị nhiều thế nào, em thấy cả mà.

Không công cũng có lao, chuyện xã giao trên thương trường… đàn ông khó tránh.”

“Còn mẹ của Văn Gia, Khang Hiểu Cầm, chỉ là quà tặng của khách hàng, vui chơi qua đường thôi.

Anh chưa bao giờ coi cô ta là người, chỉ là món đồ chơi, em đừng để bụng.”

Tôi đọc mà muốn nôn tại chỗ.

Loại đàn ông như thế — lại là cha ruột tôi.

Mẹ tôi đọc xong từng dòng, từng dòng, lửa giận ban đầu tắt dần.

Thay vào đó là một nỗi buồn sâu sắc.

Bà lặng im rất lâu, rồi mới cất tiếng:

“Hóa ra bao nhiêu năm nay… tôi lại chẳng nhìn ra nổi — người nằm cạnh mình là người hay là chó.”

Rồi bà nhìn tôi, ánh mắt kiên quyết chưa từng có:

“Văn Tâm — ban đầu mẹ nghĩ, chỉ cần ly hôn, cho hắn tay trắng rời đi, là đủ thể diện cho cả hai bên.

Nhưng giờ thì mẹ biết — mẹ đã sai rồi.

Giữ hắn lại… sau này khi con trưởng thành, hắn cũng sẽ dùng những trò đê tiện và tâm lý khống chế ấy… để áp lên con.

Với loại người này… không thể mềm mỏng được.”

Ánh mắt mẹ chạm vào tôi, mang theo vừa đau đớn vừa kiên định:

“Nhưng mà, Văn Tâm… dù sao hắn cũng là cha ruột con…”

Tôi im lặng.

Trong đầu tôi, hàng trăm hình ảnh lướt qua như bão…

10

Tôi biết từ nhỏ… cha không thương tôi.

Ông ta luôn cố gắng giấu đi ánh mắt chán ghét, nhưng những khoảnh khắc mất kiểm soát — sự lạnh lùng và bực dọc rò rỉ — như kim nhọn đâm thẳng vào tim tôi.

Ngày bé, mẹ bận, ông hiếm khi đưa tôi đi chơi công viên, mà hễ đi là mặt nặng mày nhẹ, như thể đó là gánh nặng lớn nhất đời ông.

Họp phụ huynh? Không bao giờ.

Thà đi câu cá còn hơn.

Tôi từng rất khao khát, chỉ một lần thôi, ông có thể thương tôi như cách những người cha khác yêu con gái họ.

Tôi đã từng cố gắng.

Có năm nọ, dịp Ngày Của Cha, tôi đã dành suốt hơn chục ngày trời, vụng về gấp đến một nghìn ngôi sao điều ướcbằng giấy màu, đến mức ngón tay sưng tấy.

Tôi bỏ hết vào lọ pha lê, hồi hộp như dâng bảo vật, đưa cho ông:

“Bố, ước đi ạ, linh lắm luôn!”

Kết quả — ông ta thô bạo mở nắp lọ, đổ toàn bộ ngôi sao xuống thảm, soi mói tìm kiếm…

Sau khi không thấy có gì giá trị, nét mặt lập tức trầm xuống.

Ông nhếch mép hỏi, giọng điệu như đang mắng một kẻ thù:

“Văn Tâm, cái thứ rác rưởi này là gì hả? Năm nay mày nhận lì xì sáu chữ số, cuối cùng đưa bố cái đống đồ lặt vặt nàyđể trả nghĩa? Không có tí thành ý nào hết?!”

Từ đó, lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.

Ông ta chỉ là cha ruột về mặt sinh học, vậy thôi.

Cho đến khi Kỷ Văn Gia bước vào nhà, khi tôi thấy ánh mắt ông ta nhìn cô ta — ánh nhìn vừa nuông chiều vừa tự hào, và khi cô ta hỗn láo với mẹ mà ông ta chỉ vung nhẹ một cái bạt tai, tôi mới thật sự hiểu rõ:

Một người đàn ông khi thật lòng thương con, sẽ là như thế nào.

Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, rõ ràng nói từng chữ:

“Để hắn bò.”

Mẹ gật mạnh đầu, nhưng ánh mắt vẫn có chút lo lắng:

“Văn Tâm… đời người không có hoàn hảo tuyệt đối, luôn sẽ có thiếu sót, có tiếc nuối.

Con từng… vì chuyện ông ấy không thương con, mà tự giày vò bản thân…

Lần này, con sẽ không như thế nữa, đúng không?”

Tôi nhớ đến bản thân kiếp trước — dại dột nổi loạn vì khát khao tình cha, đưa tay lau đi giọt nước mắt không biết trào ra từ lúc nào.

Giọng tôi kiên định, không chút do dự:

“Không đâu, mẹ. Bây giờ, con chỉ muốn ông ta phải trả giá.

Ông ta đã lãng phí thanh xuân của mẹ suốt bao năm, làm tổn thương cả tuổi thơ của con gái mẹ…

Ông ta nhất định phải trả lại.”

Mẹ ôm chầm lấy tôi, vòng tay siết chặt, giọng nghẹn ngào:

“Được! Mẹ sẽ bắt hắn trả giá!”

Trong vòng tay ấm áp ấy, tôi suýt nữa đã buột miệng nói hết…

Muốn nói cho mẹ biết… tôi đã sống lại một lần.

Những đau đớn, những tuyệt vọng tôi từng chịu đựng.

Nhưng… đến khi lời sắp thốt ra, tôi vẫn cắn răng nuốt lại.

Bây giờ, chưa phải lúc.

Mẹ trầm ngâm một lúc, ánh mắt sắc lạnh trở lại:

“Nếu Kỷ Vân Thao đã thích diễn trò, thích coi mẹ con mình là đồ ngốc để lừa…

Vậy thì, chi bằng… ta tương kế tựu kế?”

Bà buông tôi ra, nói rành rọt:

“Phải để hắn thả lỏng cảnh giác.

Mẹ muốn xem — hắn còn định giở trò gì tiếp theo.

Để xem — hắn có thể vô sỉ đến mức nào!”

Nói rồi, mẹ cầm lấy điện thoại tôi để trên bàn, mở đoạn chat với Kỷ Vân Thao,

trượt tay, chọn đúng cái icon mặt cười gượng gạo [🙂] — và bấm gửi.

Một emoji cười.

Một chút sắc.

Đủ để hắn tự tưởng tượng thêm nghìn điều.

Quả nhiên — hắn lên máu ngay.

Tin nhắn ào ào gửi đến, giọng điệu cũng trở nên hớn hở và nịnh bợ:

“Lệ Lệ! Anh biết mà! Anh đúng là lấy được người vợ tốt! Lệ Lệ của anh xinh đẹp, rộng lượng, hiểu chuyện!”

“Lệ Lệ, anh muốn bàn chút chuyện… Kỷ Văn Gia, con bé ấy… mẹ nó là Khang Hiểu Cầm — ngày mai phải mổ lớn, giai đoạn cuối ung thư vú, rủi ro rất cao.

Một mình con bé trong viện, còn nhỏ, lại chưa từng trải, sợ lắm.

Em xem… có thể cho Văn Tâm đến ở cùng an ủi con bé không? Dù sao trên danh nghĩa, hai đứa cũng là chị em, để Văn Tâm đến thăm, cũng thể hiện gia đình hòa thuận, đúng không em?”

Sắc mặt mẹ tôi… đen lại thấy rõ.

Bà đột ngột hất tay, điện thoại văng thẳng lên màn hình TV họp treo tường — “RẦM!”

Vỡ cả màn hình.

Nát luôn cả điện thoại.

“Mẹ! Mẹ đừng giận mà!”

Tôi nhanh tay giữ lấy tay mẹ, ngăn bà lại:

“Nếu hắn muốn con ‘đến thăm’ đến thế, thì con đi cũng được!”

Mẹ lập tức phản đối, giọng đầy lo lắng:

“Không được! Tuyệt đối không được!

Con bé đó đã từng định ra tay với con, nó và mẹ nó đều là loại độc ác!

Bây giờ cùng đường rồi, chẳng khác gì chó điên, đến đó quá nguy hiểm!”

Tôi nhìn gương mặt căng thẳng của mẹ, khẽ mỉm cười.

“Mẹ, mẹ đừng lo.”

Rồi tôi chuyển giọng, hỏi khẽ:

“Con nhớ lần trước… cậu cả có tặng mẹ một món đồ gọi là… ‘thần khí đuổi heo’, đúng không?”

Mẹ khựng lại — rõ ràng không hiểu sao tôi bỗng dưng hỏi thứ đó.

Tôi mỉm cười sâu hơn:

“Cho con mượn một chút nhé?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)