Chương 8 - Trở Lại Để Thay Đổi Số Phận
Thứ họ muốn, chính là mạng sống của tôi.
“Trời ơi, họ định đẩy Thẩm Tri Ý vào chỗ chết, rồi lấy tiền bảo hiểm sao?”
“Một mạng người sống sờ sờ, lại còn là học bá xuất sắc nữa!”
“Sao họ có thể ác độc như vậy?”
“Tôi hiểu rồi! An Nhu đâu phải ăn không nổi, mẹ nó mỗi tháng cho nó bảy tám trăm, ăn uống thừa đủ.
Nó cố tình ép mình gầy gò, chắc hẳn hai mẹ con đã bàn tính sẵn hôm nay để hãm hại Thẩm Tri Ý!”
Vài nam sinh bị kích động quay sang, ánh mắt giận dữ dán chặt vào An Nhu.
“Bọn tao đối xử tốt với mày, vậy mà mày coi bọn tao như công cụ?”
“An Nhu, mày độc ác quá!”
Một thằng tức tối tung cú đá, giáng thẳng vào bụng An Nhu gầy gò.
Cô ta bay ra hai mét, ngã nặng nề xuống sàn.
Một tiếng rên khẽ, mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.
Dì tôi khóc lóc lao đến:
“Nhu Nhu! Con gái ngoan của mẹ! Hu hu! Con sắp bị chị họ hại chết rồi!”
Có tiếng quát vang lên:
“Đừng giả nhân giả nghĩa nữa! Chẳng phải bà đã lấy tiền mừng nhập học của con gái ruột để mua dây chuyền vàng cho mình sao?”
Cả người dì run rẩy, cúi gằm, tai đỏ ửng, òa khóc nức nở.
Mẹ tôi vội đỡ lấy dì, thì thào giục:
“Đi thôi, đi thôi! Ở lại sẽ xảy ra chuyện, lát nữa cảnh sát đến thì hỏng hết!”
Hai người vội vàng dìu An Nhu, chật vật rời khỏi hội trường.
Trong tay tôi, tờ bằng khen bỗng trở nên nặng trĩu.
Ba ôm chặt tôi, nhẹ nhàng an ủi:
“Mọi chuyện qua rồi, qua cả rồi!”
Dì kế cũng nắm tay tôi:
“Đừng sợ, con còn có chúng ta, còn có một gia đình.”
Sau này, thỉnh thoảng tôi gặp An Nhu trong căn tin.
Mỗi lần nhìn thấy tôi, cô ta như chuột thấy mèo, lủi thủi bỏ chạy.
Thân hình ngày càng gầy rộc, chẳng còn dáng người.
Tốt nghiệp đại học, tôi thuận lợi thi đỗ cao học.
Còn An Nhu, trong một lần luyện tập, ngã gãy chân, thành người tập tễnh.
Về quê, dì gả cô ta cho một người đàn ông hơn mình mười tuổi, nhận chút tiền sính lễ.
Nhưng chẳng mấy ngày, số tiền đó đã bị mẹ tôi và dì tiêu sạch.
Bọn họ còn đến tìm An Nhu đòi thêm, kết quả bị chồng cô ta cầm gậy đuổi ra khỏi nhà.
Nghe nói An Nhu sống không hạnh phúc.
Nghe nói mẹ và dì cũng vô cùng khốn khổ.
Nhưng những điều đó, có liên quan gì đến tôi?
Bọn họ từng gọi điện, cầu xin tôi nghĩ đến “tình xưa” mà giúp đỡ.
Tôi bật cười:
“Tình xưa gì? Chẳng lẽ bắt nạt tôi, chính là cách các người yêu thương tôi sao? Tôi trước đây còn nhỏ, nhưng không ngốc đâu!”
Đầu dây bên kia thường chỉ cười gượng vài tiếng, rồi tìm cớ cúp máy.
Lâu dần, tôi chẳng còn nhận được cuộc gọi nào nữa.
À thì ra, không phải họ không gọi nữa.
Mà là tôi đã đổi số, chẳng để lại cho bất kỳ ai.
( Toàn văn hoàn )