Chương 9 - Trở Lại Để Đòi Lại Danh Dự
9
Lần này, tôi đặc biệt nhắc chị chú ý.
Chị rất cảm động, cảm ơn tôi mãi không thôi.
Trong lúc trò chuyện, chị kể một chuyện vui.
Rằng vài năm trước, có một cấp dưới mỗi lần gặp, bất kể dịp gì, đều tặng chị mấy bộ quần áo xa xỉ, kiểu dáng chạy theo mốt.
Quá phô trương, lại không hợp gu, khiến chị bực không chịu nổi.
Cuối cùng chị phải điều anh ta ra khỏi bộ phận trung tâm để “mắt không thấy, lòng không phiền”.
Sau đó, nghe nói anh ta bỏ ra kinh doanh — ở Thâm Thị, nơi đầu tiên được mở cửa cải cách, chuyện này vốn dĩ chẳng có gì lạ.
Nhưng hắn vay nặng lãi để lấy vốn, lại đầu tư vào vài dự án chẳng có điểm sáng, không ai ủng hộ, tất nhiên là không trụ nổi.
Rốt cuộc, mất sạch tiền.
Tình nhân để lại cho hắn một bức thư, dắt con bỏ đi.
Trong thư viết, đứa con mà hắn nuôi mấy năm không phải con ruột hắn, mà là kết tinh tình yêu của cô ta và mối tình đầu.
Giờ, cha ruột của đứa bé đã quay lại, và người cô ta thực sự yêu vẫn là mối tình đầu ấy.
Cô ta cảm ơn hắn vì đã từng rộng lượng chấp nhận mình, tin rằng hắn cũng sẽ hiểu chuyện mình mang theo số tiền còn lại.
Dù sao, cô ta còn phải nuôi con, mà đứa bé từng gọi hắn vài tiếng “bố”.
Người mẹ già nghe tin đứa cháu mình yêu thương mấy năm trời là con nhà khác, tức đến phát đột quỵ, vào viện rồi mất sau đó không lâu.
Người đàn ông mất hồn ấy, ôm vài bức thư, ngồi bên bờ biển sóng vỗ cuồn cuộn, không biết nghĩ gì…
Rồi từ đó, chẳng ai còn gặp lại hắn nữa.
Tôi nghe xong cũng bỏ ngoài tai, coi như một câu chuyện đâu đâu chẳng hiếm gặp.
Những năm sau đó, Tư Đình nhớ con gái, mỗi kỳ nghỉ hè, nghỉ đông đều tìm cách “dụ” con sang đây ở thêm vài hôm.
Bố mẹ chồng và ba mẹ tôi thì rất khó chịu với kiểu tranh giành này.
Có lần, tôi khéo léo hỏi anh có muốn sinh thêm một đứa nữa không.
Tư Đình ôm tôi, cười từ chối:
“Chúng ta đã nói rồi, dù trai hay gái cũng chỉ sinh một đứa. Con sẽ có trọn vẹn tình yêu của cả hai chúng ta.
Hoài An, ngoài em ra, anh chỉ có thể yêu thêm một người nữa thôi. Nhiều hơn nữa… anh không chia nổi tình cảm của mình.”
Về sau…
Chúng tôi nắm tay nhau đi hết một đời, cùng nhau bạc đầu.
Anh giữ yên bờ cõi, tôi cứu người nơi tuyến đầu.
Năm tám mươi hai tuổi, Tư Đình ra đi bình yên trong vòng tay tôi, bên con cháu quây quần.
Khi sắp xếp lại di vật của anh, tôi tìm thấy trong một cuốn sách anh quý nhất tấm ảnh cưới của chúng tôi.
Hai con người non trẻ nép sát vào nhau, vừa ngọt ngào vừa hơi xa lạ.
Mặt sau bức ảnh, nét chữ mạnh mẽ hằn sâu trên giấy:
Hoài An, tình yêu vĩnh viễn của anh.
(Hoàn)