Chương 6 - Trò Đùa Chết Người

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng thật ra đã sớm biến chất.

Ngay từ khi tôi bị lôi vào cái “nhóm nhỏ” đó, tôi đã cảm nhận được.

Từ việc anh ta lúc nào cũng chủ động xách túi giúp cô ta, nhớ rõ kỳ kinh nguyệt, nhớ từng thói quen sinh hoạt.

Tôi đã biết anh ta và cô ta không đơn giản.

Nhưng khi ấy, tôi không nỡ buông tay tình cảm mình đã cố gắng giữ gìn suốt bao năm.

Tôi cứ ngỡ ít ra chúng tôi bên nhau là vì yêu.

Đến hôm nay mới hiểu — tất cả đều là dối trá.

Cả Lâm Nguyệt cũng vậy.

Tôi rút ra tập tài liệu điều tra, ném xuống trước mặt Thẩm Khước:

“Người mà anh luôn cưng chiều bảo vệ, thật ra là bạn gái của đứa con riêng mà cha anh nuôi bên ngoài!”

“Cô ta muốn hại tôi, là bởi vì tôi ký hợp đồng đại diện cho thương hiệu hot nhất dưới trướng công ty các người. Vụ việc của tôi làm cổ phiếu rớt giá, khiến cha anh mất kiên nhẫn với anh. Giờ anh đã bị đá khỏi quyền thừa kế nhà họ Thẩm rồi, đúng không?”

Tôi đâm thẳng vào chỗ đau của anh ta.

Ngày trước, khi tôi vẫn là vận động viên nổi tiếng, ôm trong tay vô số giải thưởng, Thẩm Khước đã đem lòng ái mộ, ra sức theo đuổi tôi.

Cha mẹ anh ta ngoài mặt phản đối, nhưng âm thầm giúp sức.

Chỉ vì nhìn trúng sức ảnh hưởng của tôi.

Nhờ tôi, Thẩm Khước mới có thể ngồi vững ở vị trí người thừa kế.

Thế nhưng vụ bê bối vừa qua đã khiến cổ phiếu lao dốc, danh tiếng công ty xuống dốc trầm trọng.

Mà Thẩm Khước vẫn chẳng hề ý thức được mức độ nghiêm trọng.

Cho đến tận một tuần trước hôn lễ, mẹ anh ta tìm tôi, nói thẳng: cha anh đã muốn bỏ rơi đứa con này.

Bà còn tiết lộ cho tôi sự thật — Lâm Nguyệt chính là bạn gái của đứa con riêng ấy.

Tôi kể lại tất cả, rồi chỉ thẳng vào mặt Lâm Nguyệt:

“Cô ta rõ ràng biết anh thầm mến mình, nên mới lợi dụng anh hết lần này đến lần khác. Anh vẫn còn không hiểu sao?”

Bị bóc trần, Lâm Nguyệt gào lên:

“Thẩm Khước, đừng nghe cô ta nói bậy! Em chỉ ghen tỵ với cô ta thôi! Em thích anh, em đâu biết gì về chuyện con riêng!”

Cô ta vùng thoát khỏi vòng kiềm chế của cảnh sát, nhào vào lòng Thẩm Khước, kéo tay anh ta đặt lên bụng mình.

“Anh quên rồi sao? Đêm đó… bây giờ em đã có rồi. Anh không thể giúp cô ta, anh phải giúp em. Em không thể đi tù được!”

Có rồi?

Khuôn mặt Thẩm Khước tràn đầy vui sướng, liên tục dò hỏi để chắc chắn.

Lâm Nguyệt mỉm cười: “Em có phải lần đầu hay không, anh chẳng lẽ không rõ?”

Ngay tức thì, Thẩm Khước bừng bừng khí thế:

“Được! Cho dù những gì cô nói là thật, thì sao chứ? Dù gầy còm, lạc đà vẫn to hơn ngựa. Nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ chẳng bao giờ thiếu tiền!”

“Hơn nữa, Lâm Nguyệt còn đang mang thai con tôi. Cho dù trước kia cô ấy từng ở bên tên con riêng kia, thì bây giờ, cô ấy cũng là người của tôi rồi!”

8

“Mẹ tôi…”

Ngay khoảnh khắc anh ta buột miệng thốt ra hai chữ ấy, một cái tát trời giáng đã giáng thẳng vào mặt anh ta.

“Tôi – Trần Thục – chưa bao giờ thừa nhận Lâm Nguyệt là con dâu. Con dâu duy nhất của nhà họ Thẩm chỉ có Tô Bất Vãn!”

“Các vị phóng viên có mặt, cùng bạn bè trong giới thể thao, ngay tại đây tôi xin trịnh trọng tuyên bố: người đứng sau vụ doping của con dâu tôi chính là đôi cẩu nam nữ này. Xin phiền cảnh sát xử lý.”

“Mẹ!”

Thẩm Khước lao đến, nhưng lập tức bị bảo vệ ghìm xuống.

Tôi nhìn bộ dạng ngơ ngác không tin nổi của anh ta, lại nhìn nét mặt bàng hoàng đến ngây dại của Lâm Nguyệt, chỉ thấy nực cười.

Tôi bước thẳng đến bên cạnh cô ta, khẽ cười:

“Cô đoán xem, vì sao mẹ của Thẩm Khước lại chọn giúp tôi, chứ không phải giúp chính con trai bà ấy?”

“Cô…”

Lâm Nguyệt ấp úng mãi không thốt nổi một câu.

Tôi giơ điện thoại ra:

“Nhóm chat đó, tôi cũng gửi hết rồi. Không xem được, thì không phải lỗi của tôi.”

Quả nhiên, khi tôi vừa đi khỏi, cô ta hoảng loạn mở điện thoại.

Trên màn hình là ảnh cô ta đi hẹn hò với đứa con riêng của nhà họ Thẩm.

Còn có ảnh con riêng ấy đang tay trong tay với đối thủ của tôi trong trận thi đấu năm đó.

Người kia mới chính là bạn gái trước của hắn, thậm chí hắn còn chuẩn bị cầu hôn cô ta ngay khi cô ta giành được chức vô địch.

“Không thể nào! Chuyện này không thể nào!”

“Trong bụng tôi còn mang con của anh, Thẩm Dịch, sao anh lại đi tìm người phụ nữ khác?”

“Tôi không tin! Tất cả đều là ảnh ghép!”

Cô ta run rẩy chỉ thẳng vào tôi.

Mà lúc này, Thẩm Khước, kẻ đã bị chính mẹ ruồng bỏ, nghe thấy đứa trẻ không phải con mình, liền hóa điên lao đến:

“Cô chẳng phải từng nói cô yêu tôi, chỉ vì cha mẹ tôi nên không thể ở bên tôi sao? Cô chẳng phải nói đứa bé trong bụng là của tôi sao! Cô!”

Nhưng Lâm Nguyệt lại chỉ thẳng vào mặt anh ta, trơ tráo buông lời:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)