Chương 8 - Tro Cốt Còn Chưa Lạnh Đã Đòi Nhà
14.
Uống một ly nước đá xong, đầu óc tôi tỉnh táo hơn nhiều.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Mạn Mạn, dì thấy con ăn ít quá, nhờ anh Minh Thành mang cho con bát cháo.”
“Không muốn uống.”
“Chẳng lẽ chỉ cần là thứ tôi đưa thì cô đều không ăn?”
Lý Minh Thành đặt bát cháo xuống bàn tôi, rồi chậm rãi tiến lại gần, cảm giác áp lực như đè xuống cả căn phòng.
Tôi thấy thở cũng khó, lông tơ dựng đứng.
Ngay lúc tôi định quay người bỏ chạy thì…
“Không phải cô không chấp nhận được, mà là sợ đàn ông đúng không?”
“Tôi…”
“Suỵt, đừng nói gì, nghe tôi nói đã.”
“Hai nhà chúng ta vốn thân quen, mẹ tôi và mẹ cô lại càng thân, cô với tôi còn có hôn ước từ bé. Tôi thích cô từ lâu rồi, đừng nói là cô không hề nhận ra.”
Tay tôi vô thức đẩy nhẹ lên ngực anh ta — vì anh ta đã đứng quá gần.
Tôi quay mặt đi, thấy khó chịu.
“Tôi không định kết hôn, anh đi tìm người khác đi. Hôn ước chẳng qua chỉ là lời đùa vui từ nhỏ, sao có thể coi là thật được.”
“Cô không thể cho tôi một cơ hội sao?”
Lý Minh Thành nắm lấy tay tôi, nghiêm túc hỏi.
“Chỉ vì ba cô ngoại tình mà cô phủ nhận tất cả đàn ông trên đời à? Nếu cô thiếu cảm giác an toàn, tôi có thể chuyển toàn bộ tài sản sang tên cô ngay lập tức, làm giấy tặng cho đàng hoàng. Thẻ chính cô cầm, thẻ phụ tôi giữ, trong đó bao nhiêu tiền cô tiêu thoải mái.”
“Vậy nếu sau này tôi không sinh được con trai thì sao? Nhà họ Lý các người không có người thừa kế rồi.”
Vừa dứt lời, tôi thấy anh ta bật cười khẽ.
“Mạn Mạn, ba mẹ tôi không phải kiểu người như bà nội cô, tôi cũng không giống ba cô. Nhà họ Lý đâu có ngai vàng để truyền lại.”
Nhà họ Lý là do chú Lý một tay gây dựng.
Không giống như ba tôi, chỉ là người đi tiếp quản di sản của người khác.
Mấy lời của Lý Minh Thành khiến tôi nghẹn họng, chẳng thốt được câu từ chối nào ra khỏi miệng.
Tôi cũng không rõ vì sao.
Tối hôm đó, anh ta dúi vào tay tôi cả tiền mặt lẫn thẻ ngân hàng, còn tiện tay… xin lại 30 nghìn.
“Số tiền đó để tôi gọi xe về.”
Hôm sau, tôi nhận được bản kê khai tài sản do anh ta gửi qua.
Cùng lúc đó, điện thoại vang lên.
“Mạn Mạn, đó là toàn bộ tài sản của tôi rồi. Chiều nay tôi đến gặp cô ký tên, vậy là tất cả sẽ thuộc về cô.”
“Tôi còn chưa đồng ý với anh mà.”
“Tôi biết, chuyện tốt luôn cần thời gian. Đây chỉ là thành ý của tôi thôi.”
Mà… cái ‘thành ý’ này, cũng quá lớn rồi đấy!
15
Mọi chuyện bắt đầu trở nên không bình thường.
Gia đình chú Lý bỗng dưng thường xuyên mời tôi và mẹ đi ăn chung.
Tôi chưa bao giờ từ chối bất cứ điều gì mẹ đề nghị, nên thật kỳ lạ, tôi lại chẳng vắng mặt buổi nào.
Có một lần, tôi còn bắt gặp mẹ của Lý Minh Thành và mẹ tôi thì thầm to nhỏ trong bếp — đang bàn chuyện đính hôn cho tôi với anh ta.
Đây rõ ràng không còn là âm mưu nữa, mà là “dương mưu” luôn rồi!
Tôi còn chưa đồng ý mà!
Lý Minh Thành thì bắt đầu ngang nhiên đến bệnh viện đưa đón tôi mỗi ngày, nói là vì… đảm bảo an toàn.
Tôi thầm nghĩ: anh làm luật sư, đắc tội với bao nhiêu người, thật sự an toàn nổi sao?
“À đúng rồi Mạn Mạn, tuần sau anh định kiện Trần Hiền, em chuẩn bị đi.”
“Nhanh vậy á?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Tôi chính là người đã nhờ anh giúp khởi kiện Trần Hiền.
Nhưng tôi không ngờ lại nhanh đến vậy.
“Không chỉ là vụ kiện mà em nhờ, tiền mà ba em chi cho cô ta đều là tài sản chung của ba và dì — phải đòi lại hết.”
“Đòi lại à… chắc cũng chẳng còn bao nhiêu đâu nhỉ?”
Tôi hờ hững nói.
16.
Tại phiên tòa, người đàn ông đầu trọc ngồi ở hàng nguyên đơn khiến Trần Hiền ở hàng bị đơn như ngồi trên đống lửa.
“Vương Diệp, anh và Trần Hiền là quan hệ gì?”
“Vợ chồng.”
“Anh ta nói dối!” — Trần Hiền lập tức đứng bật dậy, kích động vô cùng.
“Dối cái gì mà dối! Năm xưa em trai cô nợ nần vì cờ bạc, trộm tiền của tôi. Tôi cầm dao đuổi thì hắn đẩy ngã một ông anh đi ngang qua khiến ông ấy chết ngay tại chỗ. Cô nắm được điểm yếu đó, bắt tôi gánh tội thay. Trong khi cô ở ngoài làm bồ nhí cho người ta, tôi thì ngồi tù. Ra tù rồi mà cô còn dám chối tôi à!”
Ngồi hàng ghế dự thính, bà nội tôi kích động đến run rẩy.
Chỉ có mẹ tôi vẫn giữ được bình tĩnh — vì tôi đã nói trước với bà.
Khi Vương Diệp lấy ra giấy đăng ký kết hôn, Trần Hiền cuối cùng cũng câm nín.
“Nếu những gì Vương Diệp nói là thật, Trần Hiền, cô đã phạm tội kết hôn trái pháp luật.”
Lý Minh Thành từng bước dồn ép, luật sư của Trần Hiền cứng họng không nói được lời nào.
Còn em trai Trần Hiền thì bị truy tố với tội danh giết người.
“Tôi sớm đã muốn ly hôn rồi, chỉ là chưa kịp…”
Những lời nói không bằng chứng trong phiên tòa thì chẳng khác gì nguỵ biện — chẳng ai tin, chỉ khiến người ta thêm khinh bỉ.
Lý Minh Thành vẫn chưa thấy đủ, tiếp tục đưa ra danh sách những món đồ ba tôi từng mua cho Trần Hiền.
Từ xe sang cho tới… hộp tăm, không sót thứ gì.
“Thân chủ của tôi yêu cầu Trần Hiền hoàn trả toàn bộ tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân.”
“Đó là quà Lê Giang tặng cho tôi!”
“Nhưng anh ấy đâu có được sự đồng ý của tôi!”
Mẹ tôi đỏ mắt, đứng lên phản bác.
“Đó là phần đáng ra phải để dành cho con gái tôi, làm sao để cô lấy trắng như vậy được!”
Sắc mặt Trần Hiền xám như tro, chúng tôi rời phiên toà trong tư thế toàn thắng.
Cô ta muốn tính đường tắt, kết quả mất cả chì lẫn chài: em trai bị bắt, bản thân phải gánh khoản bồi thường lớn, còn trong bụng thì vẫn còn một đứa con sắp chào đời — đứa trẻ sinh ra đã phải gánh nợ.
Tôi đứng trước mộ Lê Giang, chậm rãi kể lại tất cả cho ông ta nghe, dù gì ông ta cũng không thể đội mồ dậy mà bóp cổ tôi được.
Lý Minh Thành ngồi xuống bên cạnh, đem cả danh sách mua sắm mà đốt cùng.
Thật đúng là… kiểu “chơi xỏ” chỉ có ở luật sư.
“Mạn Mạn, hay là mình đính hôn đi?”
Tôi khoanh tay, nhướng mày nhìn anh ta.
“Ai thèm đính hôn với anh?”
“Này, em không thể qua cầu rút ván vậy được. Tiền anh còn đang nằm trong tay em đấy!”
“Phì, anh là luật sư mà, kiện tôi đi?”
“Hehe, làm gì có ai đi kiện vợ mình bao giờ!”
Lý Minh Thành ôm tôi, vẫn là cái kiểu cười đểu đểu quen thuộc.
(Toàn văn hoàn.)