Chương 6 - Tro Cốt Còn Chưa Lạnh Đã Đòi Nhà
Quay lại chương 1 :
10.
Tâm trạng không tốt, tối đó tôi đến một quán bar.
“Chào người đẹp, chị muốn uống gì ạ?”
Người pha chế là một anh chàng trẻ trông rất hiền lành, cười lên còn có hai lúm đồng tiền.
Tôi mỉm cười đáp lễ.
“Ở đây có cocktail pha bằng rượu Mao Đài không?”
“Mao Đài á? Người đẹp, tửu lượng không tệ nhỉ? Trong menu thì không có, nhưng em có thể đặc biệt pha riêng cho chị một ly, gọi là ‘Nỗi Hận Của Con Gái’.”
“Nghe hay đấy, lấy ly đó đi.”
Ly rượu ấy khi uống vào mang theo vị chua nồng nặc.
Nếm kỹ thì thấy xen lẫn cả vị cay và đắng.
Không thể gọi là ngon, nhưng rất hợp với tâm trạng của tôi lúc đó.
Tửu lượng của tôi không tốt, uống chưa tới nửa ly đã chẳng còn nhìn rõ gì trong sàn nhảy nữa rồi.
Men say khiến tôi mất cân bằng, cả người ngả ngửa ra phía sau, nhưng cơn đau dự đoán không ập tới — dường như có ai đó đỡ lấy tôi.
Tôi muốn mở mắt xem là ai, nhưng mí mắt nặng trĩu, không sao mở ra được.
Và rồi tôi ngủ luôn từ lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng hôm sau. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là bóng lưng của một người đàn ông. Tôi giật mình, vội kiểm tra lại quần áo trên người.
“Yên tâm, tôi không làm gì cô cả. Một cô gái như cô mà dám uống say bên ngoài một mình, lá gan cũng to thật đấy.”
Giọng nói này… nghe rất quen.
Là Lý Minh Thành — chính là người mà hôm trước Lê Giang bắt tôi đi xem mắt, con trai của chú Lý.
Anh ta quay lại, tay cầm một bát cháo nóng.
“Đừng ra ngoài nói linh tinh đấy nhé.”
Tôi thở phào, chẳng giữ hình tượng mà đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù.
Tôi cầm lấy bát cháo, nhưng không uống mà đặt sang bên cạnh.
“Cảnh giác với tôi dữ vậy à? Yên tâm đi, trong đó không có thuốc độc đâu.”
“Tôi chỉ là không quen ăn đồ của người lạ thôi.”
Làm bác sĩ lâu ngày, tôi đã hình thành thói quen không dễ tin tưởng bất kỳ ai.
“Không nếm thử thật sao? Biết đâu bên trong có thứ cô thích — Mao Đài chẳng hạn?”
Nghe anh ta nói vậy, tôi lạnh lùng trừng mắt:
“Ý anh là gì?”
Lý Minh Thành nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ.
“Đừng hiểu lầm, tôi gặp cô hai lần, cả hai lần cô đều gọi Mao Đài, tôi tưởng cô thích nên nói đùa chút thôi.”
“Chút cũng không buồn cười!”
Tôi tìm ví và điện thoại, chuẩn bị rời đi.
“Đi nhanh vậy à? Không định nói một câu cảm ơn sao?”
Tôi dừng lại, lôi trong túi ra một xấp tiền mặt, thả lên giường!
Tôi không muốn dính dáng đến bất kỳ người đàn ông nào nữa.
11.
Đến lượt tôi trực khám, cả ngày bận rộn đến mức ê ẩm cả lưng, đang chuẩn bị tan ca thì điện thoại đổ chuông.
Trên màn hình hiện lên cái tên: Lý Minh Thành.
Tôi cau mày khó chịu:
“Lì lợm thật đấy?”
“Bác sĩ Lê, tay tôi bị thương, không biết nên đến khoa nào khám?”
“Hỏi lễ tân trước cổng ấy.”
Tôi đáp một cách cộc lốc rồi định cúp máy. Cả ngày đi làm đã đủ bực bội.
“Ơ ơ, đừng vội mà, tôi mới về nước, chỗ này lạ nước lạ cái, cô sắp tan làm rồi đúng không? Giúp tôi chút đi mà, dù gì chúng ta cũng là người quen cũ mà.”
Người quen cũ cái nỗi gì, lúc anh ra nước ngoài tôi còn đang học cấp ba.
“Này Mạn Mạn, đi mà, giúp tôi một lần thôi. Người ta nói bác sĩ như cha mẹ mà, tôi bị thương nặng thế này, nhỡ mất máu chết thì…”
Tôi dứt khoát tắt máy.
Không ngờ anh ta lại chờ sẵn bên cạnh xe tôi.
Theo thói quen nghề nghiệp, tôi liếc nhìn qua tay anh ta — đúng là đã được băng bó, có vẻ là thật.
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Mạn Mạn, cô xem tay tôi thế này, lái xe sao được? Cho tôi quá giang đoạn đường đi.”
“Không biết bắt taxi à?”
“Mới về nước, không có tiền…”
Ngay đối diện, biển quảng cáo đang chạy hình ảnh của anh ta — với dòng chữ to đùng: “Luật sư tài giỏi nhất thành phố.”
Ồ, luật sư giỏi nhất hóa ra lại là người không xu dính túi à?
Trẻ con ba tuổi nghe cũng không tin.
Tôi cười gượng, không đến mức lộ răng, rồi cạch một tiếng — đóng sầm cửa xe lại.
Miệng đàn ông, chẳng câu nào là thật lòng cả.
12.
Tôi vừa bước vào nhà, đã thấy một người quen mặt đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa — người mà mới nửa tiếng trước tôi còn muốn tránh xa.
“Lý Minh Thành, anh đến nhà tôi làm gì?”