Chương 1 - Trò Chơi Hôn Nhân

Gặp phải “tiểu tam” cao tay thì phải làm sao?

Đây là câu hỏi tôi đã trăn trở suốt hơn ba tháng qua.

Cô ta là bạn học của chồng tôi trong lớp EMBA – xinh đẹp, học thức cao, có sự nghiệp riêng.

Lẽ ra, với những điều kiện đó, cô ta có thể tự mình tỏa sáng mà không cần dựa dẫm vào ai.

Nhưng tiếc thay, cô ta lại chọn cách đi đường tắt.

Thực ra, ngay từ đầu, chúng tôi hoàn toàn có thể “sống chung hòa bình”.

Cô ta muốn khai thác tài nguyên từ chồng tôi, mà chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích cốt lõi của tôi, tôi cũng chẳng muốn làm lớn chuyện.

Nhưng rồi tôi nhận ra, dạo gần đây chồng tôi bắt đầu có ý định ly hôn.

Và điều đó thì tôi không thể chấp nhận.

Các cô gái trẻ, đừng vội phán xét tôi với tư tưởng “chính thất” truyền thống.

Đừng bảo tôi rằng “đàn ông ngoại tình thì đá bay một phát là xong chuyện”.

Vấn đề là chồng tôi không phải kiểu đàn ông có thể nói bỏ là bỏ.

Anh ta là một cái cây hái ra tiền – mà tôi thì không nỡ buông tay!

1

Có tiền cũng chia làm hai loại người

Trên đời này, người giàu có thể chia thành hai loại:

Một loại là những người xuất hiện trên danh sách tỷ phú Forbes, công khai sở hữu khối tài sản khổng lồ.

Loại còn lại là những người không cần xuất hiện trước công chúng nhưng có khả năng huy động nguồn lực và dòng tiền khủng khiếp.

Chồng tôi, Lục Phong, chính là kiểu thứ hai.

Trong mắt người ngoài, anh ta chẳng mấy ai biết đến, nhưng số tài sản anh ta quản lý đã gần chạm ngưỡng nghìn tỷ.

Trên đời này, chỉ cần anh ta muốn làm gì, hiếm có chuyện nào mà anh ta không thể thực hiện.

Tôi rất tỉnh táo.

Nếu anh ta muốn ly hôn, chỉ cần anh ta ra tay, tôi hoàn toàn có thể bị đá ra đường tay trắng, một xu cũng chẳng có.

Nếu anh ta đã nương tay để tôi không phải gánh nợ mà sống khổ sở, thì đó đã là lòng từ bi lắm rồi.

Dựa trên tình cảm hơn hai mươi năm giữa chúng tôi, có thể anh ta sẽ không tuyệt tình đến mức đó.

Nhưng… tại sao cái cây tôi dày công chăm bón lại để người khác đến hái quả chứ?

Ở độ tuổi này, tôi đã chẳng còn mơ mộng vào cái gọi là tình yêu nữa rồi.

Chuyện lên giường với đàn ông thì tùy, nhưng muốn đụng vào tiền của tôi? Không có cửa!

Nhưng đáng tiếc, cô tiểu tam này thực sự cao tay.

Thứ nhất, cô ta trẻ hơn, xinh đẹp hơn tôi, đi bên cạnh đàn ông cũng khiến họ “nở mày nở mặt” hơn.

Thứ hai, cô ta nắm bắt tâm lý đàn ông cực kỳ chính xác.

Cô ta đang diễn một vở “tình yêu thuần khiết” kiểu Quỳnh Dao

Cô ta không đòi tiền, không yêu cầu tài nguyên, cũng chẳng bao giờ nhắc đến chuyện được “danh chính ngôn thuận”

Cô ta chỉ đơn thuần yêu.

Cô ta chấp nhận làm “tiểu tam”, chỉ cần chồng tôi thỉnh thoảng rảnh rỗi, nhớ đến cô ta, là đã đủ mãn nguyện.

Chính miệng cô ta nói: “Thu nhập của em đã đủ cao, em không cần anh nuôi, em chỉ cần tình yêu.”

Nghe thì thật cao thượng.

Nhưng thực tế, mỗi dự án cô ta làm đều có bóng dáng của chồng tôi đứng sau.

Nguồn lực, sự bảo chứng, tất cả đều nhờ anh ta mà có.

Cô ta làm rất giỏi, nhưng nếu không có một người chống lưng, liệu cô ta có thể giành được những dự án đó không?

Thêm nữa, cô ta và chồng tôi là đồng nghiệp, cùng trong ngành tài chính.

Họ có vô số chủ đề chung để bàn luận, trao đổi.

Còn tôi, làm bà nội trợ đã nhiều năm, nhận thức và tư duy đều không còn theo kịp anh ta, những khoảnh khắc đồng điệu cũng ngày càng ít đi.

Không tạo áp lực cho đàn ông, lại biết cách mang đến “giá trị cảm xúc cao cấp”, người đàn ông nào mà không động lòng?

Và điều quan trọng nhất: Cô ta là đã trao đêm đầu tiên của mình cho chồng tôi.

Mà tôi hiểu quá rõ con người Lục Phong.

Anh ta có chấp niệm sâu sắc về chuyện trinh tiết.

Tôi đoán, trong lòng anh ta luôn cảm thấy mắc nợ cô ta.

Càng không đòi hỏi, Lục Phong càng muốn chịu trách nhiệm cả đời với cô ta

Cô ta càng tỏ ra không cần gì cả, chồng tôi lại càng cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cô ta cả đời.

Lý do duy nhất khiến anh ta vẫn chưa ly hôn với tôi, có lẽ là vì tôi đã sinh cho anh ta ba đứa con.

Nhưng tôi không ít lần nghe anh ta nói với truyền thông và người ngoài về cô ta – ca ngợi cô ta tài giỏi thế nào, giúp ích cho sự nghiệp của anh ta ra sao.

Cô ta đã tạo ra một sự đè bẹp toàn diện đối với tôi.

Trận chiến này sắp bắt đầu, và lá bài duy nhất tôi có trong tay… chỉ là chút tình nghĩa còn sót lại trong lòng chồng tôi.

Vì chuyện này, tôi vừa mới sinh con nhưng đã gầy đi hẳn 10kg trong thời gian ở cữ.

Tôi không biết… đến sinh nhật một tuổi của con út, có phải cũng là ngày chấm dứt cuộc hôn nhân này hay không.

Thẳng thắn mà nói, tôi không sợ không có đàn ông.

Nhưng tôi có ba đứa con.

• Con trai lớn vừa vào đại học, học ngành tài chính. Nếu không có sự hậu thuẫn từ bố, con đường sự nghiệp sau này của nó sẽ vô cùng chông gai.

• Con gái thứ hai đang học trường quốc tế, chi phí mỗi năm lên đến hàng triệu, tương lai còn muốn du học ngành nghệ thuật, không có tiền đầu tư hàng chục triệu thì khó mà có chỗ đứng.

• Cậu út là một bé trai ngoài dự tính, nhưng chỉ riêng tháng đầu tiên sau sinh, những hóa đơn bệnh viện và chi phí sinh hoạt của nó cũng đủ để một gia đình bình thường sống cả năm.

Tôi không thể mất đi sự chống lưng này.

Bởi vì… tôi không chỉ đang chiến đấu vì bản thân mình.

Tôi không thể rời bỏ Lục Phong

Phía sau tôi… còn có bố mẹ già.

Năm ngoái, chỉ vì một trận cảm cúm nhỏ mà bố tôi phải vào ICU.

Chi phí mỗi ngày lên đến 20.000 tệ, mà ông nằm viện suốt sáu tháng trời.

Nếu không có chồng tôi – cây hái ra tiền – sẵn sàng bỏ tiền ra, có lẽ bây giờ tôi đã mất bố rồi.

Những chuyện như thế, hết lần này đến lần khác nhắc tôi rằng, tôi không thể rời bỏ Lục Phong.

Nếu có thể lựa chọn, ai mà chẳng muốn trở thành nữ chính mạnh mẽ, tự mình giải quyết tất cả, không phải dựa vào ai?

Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Tôi không có trí tuệ siêu phàm để vào Thanh Hoa hay Bắc Đại.

Tôi không có gia đình giàu có đứng sau hậu thuẫn.

Tôi không có năng lực phi thường hay bàn tay vàng trong tiểu thuyết.

Thứ duy nhất tôi từng có – nhan sắc, giờ cũng đã phai tàn theo năm tháng.

Nhưng đừng bao giờ đánh giá thấp quyết tâm của một người mẹ khi bảo vệ gia đình của mình.

Không thể động vào Lục Phong?

Không sao.

Động vào cô tiểu tam Giang Thi Tình một chút… cũng không phải là không thể.

2

Kế hoạch bắt đầu – Tôi tìm đến Phương Kiện

Vừa hết cữ, tôi lập tức đi gặp một người – Phương Kiện.

Hắn là một tên lưu manh tôi từng quen trong quán bar, nhưng cũng là PUA master đỉnh nhất mà tôi từng gặp.

Tôi từng tận mắt chứng kiến hắn chỉ với một ly nước, đã tán đổ một cô gái nóng bỏng.

Chỉ vài ngày sau, hắn dứt áo ra đi, còn cô gái đó thì quằn quại đòi sống đòi chết, thề cả đời này không thể yêu ai khác ngoài hắn.

Lần đầu tôi gặp hắn là khi nghe tin con gái thứ hai của tôi cùng bạn bè đi bar.

Tôi lo sốt vó, lập tức điều tra xem quán bar mà bọn trẻ hay lui tới, rồi bỏ tiền ra để nhờ người trông chừng, tránh xảy ra chuyện xấu.

Hôm đó, Phương Kiện xuất hiện.

Nhân viên quán bar không chắc về lai lịch của hắn nên báo tôi đến xem.

Tôi núp sau quầy, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình hắn tán tỉnh một cô gái.

Và ngay sau đó, tôi đã cảnh cáo hắn rằng không được săn mồi trong quán bar của tôi.

Hắn chỉ híp mắt, nở một nụ cười nhếch mép đầy tà khí.

Chỉ với một ánh mắt, tôi lập tức hiểu được thế nào là “câu hồn đoạt phách” trong sách cổ.

May mà tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nếu không chỉ một ánh nhìn đó cũng đủ làm tôi tim đập loạn nhịp.

Thấy tôi không có phản ứng gì, hắn lười biếng rít một hơi thuốc rồi nhả khói, cười cợt:

“Mùi má già nặng quá, chả có hứng thú.”

Thỏa thuận với Phương Kiện

Hắn nhét một tấm danh thiếp vào tay tôi, cười nhàn nhạt:

“Làm bạn đi, biết đâu sau này cô sẽ cần đến tôi.”

Lúc đó tôi còn cười thầm: Tôi mà cần đến một tên lưu manh sao?

Không ngờ… cú tát trời giáng này lại đến nhanh như vậy.

Lần thứ hai gặp lại hắn, dường như khí chất của hắn còn mê hoặc hơn trước.

Một vẻ đẹp phóng khoáng, bất cần, giống như một con ma cà rồng trong đêm đen – bí ẩn, nguy hiểm và tràn đầy sức hút nguyên thủy.

Hắn dựa vào quầy bar, nhếch môi nhìn tôi, giọng điệu lười biếng nhưng ẩn chứa sự thích thú:

“Mỹ nhân đây rồi! Cuối cùng cô cũng tìm tôi à?”

Tôi không phí lời, đi thẳng vào vấn đề:

“Phương tiên sinh quả là liệu sự như thần. Đúng là tôi có một chuyện, cần anh giúp.”

Hắn nhướng mày, ra hiệu cho tôi tiếp tục.

Tôi kể lại tình cảnh bị tiểu tam ép vào đường cùng, đồng thời đưa ra yêu cầu vô cùng đơn giản:

“Anh quyến rũ được Giang Thi Tình, chỉ một lần thôi cũng được. Với tính cách của Lục Phong, nếu cô ta phản bội, anh ta tuyệt đối không bao giờ dính dáng đến nữa.”

Hắn xoa cằm, giả bộ khó xử:

“Nhiệm vụ khó thế cơ à?”

Tôi không muốn dài dòng, trực tiếp ra giá:

“Anh cứ nói con số đi.”

Hắn bật cười, lắc đầu:

“Giang Thi Tình không phải loại dễ xơi. Cô ta từng trải, không dễ bị mấy chiêu trò tầm thường lừa gạt. Nếu muốn cưa đổ, tôi phải tạo cho mình một hình tượng doanh nhân kim cương – có du thuyền sang chảnh, chuyên cơ riêng, siêu xe, đồng hồ bạc tỷ… Tóm lại, kinh phí không thể ít được.”

Tôi cười nhạt, bình thản đáp:

“Tôi không phải con ngốc.

Những thứ đó anh đã khoe đầy trên WeChat. Phụ kiện hàng hiệu, xe cộ, du thuyền, anh có sẵn.

Còn lại, với trình độ của anh, chắc chắn thừa sức tìm ra cách tạo hiệu ứng xa hoa mà không cần tốn quá nhiều tiền.”

Phương Kiện nghe xong, thoáng dừng lại vài giây… rồi bật cười.

Hắn chậm rãi dụi tàn thuốc, ánh mắt lóe lên tia thích thú:

“Hợp tác vui vẻ, nữ vương của tôi.”

Thỏa thuận 50 vạn – Cuộc chơi chính thức bắt đầu

Phương Kiện cau mày, tặc lưỡi:

“Sao cô keo kiệt thế? Tiểu tam sắp đánh đến cửa nhà rồi, mà vẫn tiếc không chịu rút hầu bao?”

Tôi cười lạnh:

“Tôi chỉ không muốn chưa ly hôn đã bị anh lừa mất một khoản tiền.”

Hắn nhướn mày, ra vẻ phật ý:

“Không tin tôi? Vậy còn tìm tôi làm gì?”

Nói xong, hắn đứng dậy, vờ như sắp rời đi.

Tôi vẫn ngồi yên, không có ý định giữ lại.

Nhân viên quầy bar từng kể với tôi rằng dạo này hắn xuống tay với rượu rẻ hơn hẳn, có vẻ tài chính không mấy dư dả.

Đúng như tôi đoán, đi chưa được mấy bước, hắn quay lại, không nhịn được hỏi:

“Này! Cô thật sự không định níu tôi lại sao?”

Tôi điềm nhiên đáp:

“Tôi là khách hàng, thuê người làm việc. Anh không muốn nhận đơn, tôi tìm người khác. Những học viên xuất sắc của mấy lớp đào tạo tán gái, chắc chắn không chỉ có mình anh.”

Hắn nghe xong, bật cười, không nói thêm gì nhưng đã chủ động ngồi lại.