Chương 2 - Trò Chơi Đổi Đời Của Tiểu Thư Nhà Giàu
Trùng hợp thay, tôi lại là thành viên ban tổ chức của sự kiện này.
Đến lúc đó, chỉ cần lén đổi chai nước khoáng mà tỷ phú sẽ uống, thế là xong.
Nghĩ vậy, tôi liền định mở miệng xin Cố Vi chai nước.
Nhưng chưa kịp nói, cô ta đã cất lời trước:
“Chiêu Chiêu, nếu trà sữa cậu không uống được thì uống nước nhé? Nước thì chắc chắn không ảnh hưởng dạ dày đâu.”
Tôi gật đầu.
Kết quả là cô ta liền lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng, đưa cho tôi.
Mọi người xung quanh đều sững sờ:
“Cố Vi, cậu chuẩn bị kỹ thế luôn á!”
Cố Vi chỉ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
“Không có gì đâu, Chiêu Chiêu vừa chạy xong, tôi sợ cô ấy khát thôi.”
“Chiêu Chiêu hôm nay chạy ba nghìn mét lận, bọn mình là bạn cùng phòng thì phải lo hậu cần cho cô ấy chu đáo chứ.”
Các thí sinh khác đứng gần đó đều tròn mắt ngưỡng mộ — nhìn xem, người ta làm bạn cùng phòng kiểu gì mà có ý thức thế kia chứ!
Còn tôi thì sững người.
Tôi vẫn nhớ rõ, khi mình đột tử ở kiếp trước, linh hồn quay lại ký túc xá, đã nghe được chính cô ta nói gì.
Lúc ấy, Đường Diệu đang phàn nàn rằng:
“Chuyển tiền từ con nhỏ đó chẳng còn được bao nhiêu, hay là tìm người khác đi?”
Và cô ta — người bạn cùng phòng “chu đáo, biết quan tâm” của tôi — chỉ cười khẩy đáp lại:
“Tôi đâu phải vì tiền, chỉ là muốn chơi thôi mà. Người nghèo thì có thể làm được gì? Hệ thống chuyển tiền này vui thế, tất nhiên phải chơi cho đã rồi.”
Vì cái trò “cho vui” của cô ta, vì muốn hành hạ tôi, cô ta có thể làm đến mức đó.
Nghĩ đến đây, tôi bật cười, nhưng là cười lạnh.
Thôi thì cũng hay — khỏi phải nói nhiều.
Tôi nhận lấy chai nước, nhét thẳng vào ba lô.
Nhưng chưa được mấy giây, Cố Vi đã mở miệng:
“Chiêu Chiêu, sao cậu không uống vậy?”
3
Tôi ngượng ngùng cười cười:
“Giờ tôi không khát lắm, để lát về phòng rồi uống.”
Còn chưa kịp để Cố Vi lên tiếng, đám người xung quanh đã nhao nhao cả lên:
“Không khát thì cần nước làm gì?”
“Trời ơi, sinh viên nghèo đều thế này sao? Cứ như thích chiếm tiện nghi của người khác ấy.”
“Đừng đại diện cho sinh viên nghèo nhé, nhà tôi cũng nghèo mà tôi có như vậy đâu.”
Đã chết một lần, tôi đâu còn để ý đến thể diện nữa, cũng chẳng cần chứng minh gì với bọn họ.
Nhưng Cố Vi lại kéo tay tôi, không chịu buông:
“Chiêu Chiêu, cậu vừa chạy xong 3000 mét, thời tiết lại nóng thế này, không bổ sung nước là dễ bị say nắng lắm đó!”
Vẻ quan tâm của cô ta tự nhiên đến mức khó mà nghi ngờ được.
Đường Diệu cũng bắt đầu giọng điệu châm chọc:
“Chiêu Ngữ, uống đi chứ. Cậu cứ từ chối như vậy, người ta còn tưởng bọn tớ bỏ thuốc độc vào trong ấy đấy.”
Câu nói đó khiến tôi — đang định tìm lý do từ chối — phải ngừng lại.
Tôi có thể không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài,
nhưng hai người này thì không thể không đề phòng.
Nếu để họ nghi ngờ mà thu lại chai nước kia, kế hoạch trả đũa của tôi coi như hỏng bét.
Hơn nữa, nếu tôi bị lộ, chắc chắn hai ả này sẽ tìm cách trả đũa, mà tôi thì khó lòng đề phòng nổi.
Thế nhưng… tiền trong thẻ…
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi lấy chai nước từ trong ba lô ra.
Mở nắp, uống một ngụm.
Cố Vi và Đường Diệu liếc nhau, nở nụ cười hài lòng.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại:
“Cảm ơn Vi Vi đã nhắc, đúng là nên uống thêm nước.”
Hai người họ thỏa mãn, bỏ đi.
Còn tôi thì lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra —
khoản vay sinh viên vẫn còn nguyên.
May thật.
Bởi vì trong ba lô của tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn một chai nước khoáng khác.
Khi nãy lấy ra, tôi đổi chai, uống chính chai của mình.
Còn chai nước có thể chuyển tiền, vẫn nằm yên trong túi.
Sau khi mọi người tản đi hết, tôi liền chạy thẳng đến ngân hàng, rút toàn bộ khoản vay sinh viên ra.
Rồi đối chiếu lại sao kê — thấy số tiền dư từ trước đã biến mất sạch.
Rồi tôi lại mở WeChat và Alipay ra xem — đúng như dự đoán, tiền trong đó cũng không cánh mà bay.
Chắc là do trước đó tôi có ăn uống đồ của Cố Vi, nên bị hệ thống chuyển tiền “hút” mất.
May mà trước đó cũng tiêu gần hết rồi, tổn thất tương đối còn kiểm soát được.
Lấy xong tiền mặt, tôi quay về ký túc xá.
Vừa mới bước vào cửa thì Cố Vi đã cầm một chai nước khoáng hỏi:
“Chiêu Chiêu, trước giờ cậu có mua nước khoáng rồi hả?”
4
Tôi giật mình.
Hình như đúng là có chuyện đó.
Nhưng không phải mua — là do chỗ tôi làm ở quầy tạp hóa có vài chai nước sắp hết hạn, tôi xin chủ quán mang về, để dưới gầm bàn, khi cần thì uống.
Hôm nay đi thi tôi tiện tay quẳng một chai vào balô.
Không lẽ cô ta đã để ý tới chuyện này sao?
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Đường Diệu “vô tình” cầm thau nước đụng mạnh vào tôi, làm ướt cả balô.
Túi tôi không chống nước, đồ đạc bên trong bị ướt hết.
Cố Vi vội kéo tôi ra một bên, vừa trách Đường Diệu lỡ tay, vừa nói với tôi:
“Nhanh kiểm tra xem có gì bị ướt không? Nếu hỏng thì để Đường Diệu đền cho.”
Tôi cố nén giận, lục từng món trong túi.
Điện thoại, cục sạc, khăn giấy, một chiếc áo khoác, và ví.
Không thấy chai nước đâu cả.
Đường Diệu cũng lấy túi và áo khoác của tôi ra lắc thử — vẫn không có.
Tôi không nhịn được, hỏi thẳng:
“Của cô đang tìm cái gì à?”
Đường Diệu nhướn mày đáp:
“Chỉ sợ cậu tổn thất nhiều, nên kiểm kỹ một chút thôi.”
Tôi cười lạnh trong lòng.
May mà trước đó tôi nghĩ xa một bước, đã để chai nước cùng tiền mặt ở quầy tạp hóa — tôi có một tủ nhỏ có khóa riêng, chủ quán dành cho tôi để đồ khi đi làm.
Giờ thì nó phát huy tác dụng.
Cố Vi lại đưa ví cho tôi:
“Bên trong có tiền không? Nếu ướt thì phải lấy tiền ra phơi cho khô chứ.”
Tôi mở ví ngay trước mặt hai người họ.
Ngoài ba đồng xu một tệ, chẳng còn gì khác.
Hai ả nhìn nhau, ánh mắt thoáng qua một chút nghi hoặc —
nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thêm gì nữa.
Giờ thì đến lượt tôi ra tay rồi.
Chiếc điện thoại bị nước làm ướt — loại điện thoại cũ mua lại giá rẻ — bây giờ mở không lên nổi.
Tôi liền bảo Đường Diệu đi mua cho tôi một cái mới.
Khăn giấy cũng thế, bắt cô ta lấy cho tôi gói khác.
Còn quần áo, ví và balô — tuy chỉ cần phơi khô là xong,
nhưng tôi không định để họ thoát dễ như vậy.
Tôi yêu cầu Đường Diệu bồi thường bằng tiền mặt.