Chương 2 - Trò Chơi Của Trà Xanh

Lời tôi nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt bố.

Ông đứng sững, há miệng nhưng không thốt được tiếng nào.

Sắc mặt Lưu Y Y thì thay đổi hoàn toàn.

Có lẽ cô ta nghĩ tôi là quả hồng mềm, muốn bóp sao cũng được, không ngờ ngay vòng đầu tiên đã đụng phải một cái gai cứng ngắc.

Mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt lại bắt đầu rưng rưng:

“Uyển Uyển, con… con hiểu lầm dì rồi. Dì thật sự không có ý gì cả, dì chỉ muốn tốt với con thôi…”

“Dì Lưu à,” – tôi ngắt lời, môi cong lên một nụ cười lạnh –

“Dì chính là ‘Đỉnh cao trà nghệ’ nổi danh trên mạng đúng không? Cháu từng đọc hết mấy bài đăng của dì rồi.

Chiêu này gọi là ‘lùi một bước, dụ địch bằng nước mắt’, đúng bài textbook luôn, tiếc là… vô dụng với cháu.”

Không khí lập tức đóng băng.

Sắc mặt Lưu Y Y lập tức tái mét. Cô ta tròn mắt nhìn tôi, môi run lên, không thốt nổi chữ nào.

Bố tôi cũng bối rối cực độ, nhìn tôi rồi lại nhìn cô ta, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cái gì mà trà nghệ? Uyển Uyển, con đang nói vớ vẩn gì thế?”

Tôi không thèm trả lời, chỉ nhìn thẳng vào Lưu Y Y, từng chữ rõ ràng:

“Đừng diễn nữa, trình của dì thấp lắm. Nếu muốn ở lại nhà này, thì ngoan ngoãn chút.

Còn nếu không… cháu không ngại in toàn bộ ‘chiến tích vẻ vang’ của dì ra, chia cho mỗi người một bản.”

Nói xong, tôi rầm một tiếng đóng sập cửa phòng, để lại hai người ngoài kia chết lặng không nói nổi gì.

Tôi biết, đây chỉ mới là mở màn.

Loại người như Lưu Y Y, không dễ gì chịu thua.

Quay về phòng, tôi bật laptop, đăng nhập vào tài khoản “Giáo sư Trà”.

Ngón tay gõ liên tục trên bàn phím, một bài viết mới nhanh chóng ra đời.

Tiêu đề:

《Khi “trà nghệ đại sư” gặp phải hàng cứng (Phần 1): Thử chiêu cơ bản và kỹ thuật phản đòn》

Trong bài viết, tôi phân tích chi tiết từng hành vi của Lưu Y Y sáng nay, kèm theo chiến lược ứng phó đúng chuẩn giáo khoa.

“…Chiêu đầu tiên của trà xanh thường là ‘thiện ý vô điều kiện’, tạo hình tượng hiền lành đảm đang.

Chiêu thứ hai: ‘mượn dao giết người’, lợi dụng người thân để gây áp lực.

Khi hai chiêu này cùng xuất hiện, nhớ kỹ – đừng nổi giận, đừng tranh cãi. Điều cần làm là: thoát khỏi bẫy logic của họ, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để chỉ ra cốt lõi vấn đề…”

Cuối bài, tôi để lại một đoạn kết mở:“Sau khi thử chiêu thất bại, ‘trà nghệ đại sư’ chắc chắn sẽ không chịu bỏ cuộc.

Theo dự đoán của tôi, bước tiếp theo cô ta sẽ dùng chiến thuật – ‘thẩm thấu trong im lặng’.

Cô ta sẽ âm thầm thay đổi môi trường xung quanh bạn, khiến bạn dần dần…”

“…cảm giác bị xâm phạm, bị thay thế. Biểu hiện cụ thể gồm:

Thứ nhất – động vào đồ đạc cá nhân của bạn; Thứ hai – thay đổi cách bày trí trong nhà;

Thứ ba – thường xuyên nhắc đến mẹ ruột bạn trước mặt bố, kèm theo điệu bộ kiểu ‘em tự ti lắm, em không bằng chị ấy’…”

Bài viết được đăng chưa đầy một tiếng, phần bình luận đã nổ tung.

“Giáo sư ơi, có phải chị lắp camera trong nhà em không vậy??”

“Trời má, mẹ kế nhà tui y chang! Cất hết đồ của mẹ tui, còn nói với ba tui là sợ tui nhìn thấy lại buồn! Hồi đó tui còn tưởng bả thật lòng nghĩ cho tui cơ đấy!”

“Ngồi hóng phần sau! Muốn coi trà nghệ đại sư bị Giáo sư phản đòn ra sao!”

Nhìn những bình luận đó, tôi cười.

Lưu Y Y à, không phải cô thích diễn sao?

Vậy thì tôi sẽ dựng cho cô một cái sân khấu thật lớn. Để hơn ba triệu khán giả trên mạng cùng ngồi xem màn trình diễn này.

Để xem cô diễn nhanh, hay tôi viết nhanh.

2

Khoảnh khắc tôi đóng sập cửa, tôi gần như có thể tưởng tượng ra gương mặt trắng bệch và méo mó của Lưu Y Y bên ngoài.

Vũ khí lớn nhất của cô ta là “thông tin không đối xứng”.

Cô ta tin chắc rằng một người đàn ông trung niên như bố tôi sẽ không nhìn thấu mánh khóe của mình, càng tin rằng một cô gái trẻ như tôi sẽ dễ dàng bị dắt mũi.

Nhưng tôi thì sao?

Tôi lật luôn cả bài của cô ta.

Cú đánh này, còn đau hơn một cái tát thẳng mặt.

Quả nhiên, mấy ngày sau đó, Lưu Y Y bỗng ngoan hẳn.

Cô ta không còn lượn lờ trước mặt tôi, chỉ im lặng đóng vai người vợ dịu dàng và mẹ kế hiền hậu.

Nhưng tôi biết rõ: đó chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão.

Cô ta bị vả một cú ở chỗ tôi, chắc chắn sẽ tìm cách phục thù thông qua bố.

Tối thứ Tư, sau khi tan học, tôi vừa bước vào nhà liền cảm thấy không khí có gì đó rất lạ.

Bố tôi ngồi trên ghế salon, mặt đen như đêm ba mươi.

Lưu Y Y ngồi cạnh, mắt đỏ hoe – rõ ràng vừa mới khóc xong.

Trên bàn trà là một khung ảnh vỡ tan tành.

Đó là ảnh của mẹ tôi.

Tim tôi thắt lại một nhịp.

Cuối cùng cũng tới rồi.

“Lại đây!”

Bố tôi nhìn thấy tôi, giọng nén đầy lửa giận.

Tôi đặt cặp xuống, bước lại gần một cách thản nhiên.

“Có chuyện gì vậy bố?”

“Con còn hỏi?!”

Bố tôi run tay chỉ vào khung ảnh: “Dì Lưu con dọn phòng cho con, lỡ tay làm rơi cái này. Cô ấy đã thấy có lỗi lắm rồi, vậy mà con còn nặng lời với người ta? Mẹ con dạy con cay nghiệt, chua ngoa như vậy đấy hả?!”

Câu nói cuối cùng đó, như một cây kim nhọn, đâm thẳng vào tim tôi.

Mẹ tôi mất khi tôi mới mười tuổi. Bà là nơi mềm yếu và thiêng liêng nhất trong lòng tôi.

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Lưu Y Y.

Cô ta lập tức cúi gằm mặt, vai run run như thể bị tôi dọa cho sợ, nhỏ giọng nói:

“Kiến Quốc… anh đừng mắng Uyển Uyển nữa. Là em sai, em không nên động vào đồ của chị ấy… Em thấy cái khung bụi quá, chỉ muốn lau sạch một chút thôi…”

Đấy, nghe mà xem. Lời lẽ hoàn hảo đến từng chi tiết.

Chỉ là lau bụi, vô tình làm rơi, áy náy tự trách.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)