Chương 6 - Trò Chơi Của Những Giọt Nước Mắt
Một luồng cảm xúc lạ lẫm, nóng hổi từ nơi tận cùng trái tim lạnh giá của tôi dâng lên mãnh liệt.
Nó mạnh mẽ đến mức phá tan toàn bộ lớp vỏ bọc vừa bị lời nói của Tô Vãn xây dựng.
Nước mắt bất ngờ lại một lần nữa tuôn ra.
Lần này không phải vì tủi thân, không phải vì tức giận.
Mà là một thứ cảm xúc mãnh liệt đến mức không thể gọi tên.
Nước mắt nóng hổi rơi từng giọt to xuống tờ giấy siêu âm, loang thành một vệt sẫm.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy. Ngón tay run run, vuốt nhẹ từng chữ lạnh lẽo.
Như thể có thể cảm nhận được nhịp tim yếu ớt nhưng kiên cường đang vang lên từ đó.
Khuôn mặt đầy ác ý và khinh miệt của Tô Vãn.
Ánh mắt lạnh lẽo như băng của Chu Dã…
Giây phút này, đột nhiên trở nên rất xa. Mờ nhạt.
Bên tai tôi, chỉ còn lại lời nói dửng dưng của bác sĩ ban nãy.
Cùng với tiếng tim tôi trong lồng ngực, ngày một rõ ràng, kiên định.
Thình. Thịch. Thình.
09
“Thai được sáu tuần. Tạm thời phát triển bình thường.”
Nữ bác sĩ khám ngoài đẩy gọng kính, nhìn xấp giấy tờ trong tay.
Tôi ngồi đối diện bà.
Tay vẫn siết chặt tờ siêu âm.
Ngón tay còn run run. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Cô định giữ lại không?”
Bác sĩ ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh nhìn tôi.
Chỉ là một câu hỏi thủ tục.
Không khí như đông cứng lại một giây.
Giọng nói ác độc của Tô Vãn như vang lên bên tai:
“Thứ phiền phức không nên tồn tại… xử lý đi…”
Gương mặt lạnh lùng, vô cảm của Chu Dã hiện rõ trước mắt.
Dạ dày tôi lại cuộn lên.
Tôi theo bản năng đặt tay lên bụng dưới.
Vẫn còn phẳng.
Nhưng cảm giác… hình như không còn như trước.
Nhịp đập tim nguyên thủy kia, như một hòn đá nhỏ rơi vào mặt hồ chết lặng.
Tạo ra từng gợn sóng, từng vòng lan rộng, không thể ngừng lại.
Bác sĩ vẫn đang nhìn tôi.
Chờ đợi câu trả lời.
Ánh mắt bà không thiên vị. Chỉ là sự chờ đợi bình thản.
Tôi hít sâu một hơi.
Luồng không khí lạnh mang mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện tràn vào phổi.
Kỳ lạ thay, nó khiến tâm trí tôi lắng lại.
Tôi cúi đầu.
Ánh mắt rơi vào hình ảnh mờ mịt trên tờ siêu âm.
Dù chẳng nhìn rõ được gì, nhưng tôi biết — ở đó, có một chấm nhỏ.
Một chấm… đang có nhịp tim.
Một chấm nhỏ chỉ thuộc về riêng tôi.
Không liên quan đến Chu Dã.
Không liên quan đến Tô Vãn.
Cũng chẳng dính dáng gì đến năm năm quá khứ đau thương ấy.
Nó… chỉ liên quan đến tôi.
Một nguồn sức mạnh chưa từng có, gần như là sự can đảm trong cô độc, bỗng trỗi dậy từ sâu trong trái tim.
Nhanh chóng lan tỏa ra toàn thân.
Xua tan cái lạnh. Ép lui cảm giác buồn nôn.
Tôi ngẩng đầu lên.
Chạm vào ánh mắt bình tĩnh của bác sĩ.
Giọng tôi không lớn, thậm chí vì quá xúc động nên có chút khàn.
Nhưng từng chữ lại vô cùng rõ ràng.
Như dốc cạn sức lực để nói ra, vang lên giữa căn phòng khám yên tĩnh.
“Giữ.”
Bác sĩ không có vẻ ngạc nhiên.
Khẽ gật đầu, bắt đầu gõ lên bàn phím:
“Vậy được rồi. Tôi kê cho cô ít axit folic. Ba tháng đầu rất quan trọng, phải nghỉ ngơi đầy đủ, chú ý dinh dưỡng, khám thai đúng lịch…”
Những lời dặn dò phía sau, tôi nghe không rõ lắm.
Tai ù đi.
Tất cả mọi giác quan đều dừng lại ở từ mình vừa nói ra ban nãy.
“Giữ.”
Từ đó như một tia chớp, xé toạc màn đêm bao trùm tôi suốt năm năm qua.
Cũng như một bức tường vô hình, ngay lập tức tách tôi khỏi quá khứ đầy nhục nhã kia.
Tôi vô thức đặt tay lên bụng mình.
Động tác nhẹ nhàng.
Mang theo một sự cẩn thận… và trân trọng mà chính tôi cũng không nhận ra.
Đứa bé.
Con của tôi.
Nước mắt lại trào ra, không báo trước.
Nhưng lần này, là những giọt nước mắt nóng hổi, mang theo cảm giác của người vừa sống sót sau cơn bão.
10
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, ánh nắng đầu giờ chiều hơi chói mắt.
Tôi theo bản năng đưa tay lên che.
Cảm giác mệt mỏi nặng nề bám lấy cơ thể suốt bao ngày qua dường như đã tan ra phần nào dưới ánh mặt trời.
Dù vẫn yếu ớt, nhưng bước chân lại… nhẹ đi đôi chút.
Điện thoại trong túi rung lên.
“Ù ù” — như một con ong nhỏ không biết mệt.
Tôi rút ra.