Chương 2 - Trò Chơi Của Những Giọt Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Về sau mới hiểu, chút ấm áp ấy từ đầu đến cuối chưa từng là dành cho tôi. Là tôi tự đâm đầu vào, tự lừa mình dối người, ôm lấy năm năm trời. Ôm đến mình đầy thương tích, còn ngỡ rằng có thể sưởi ấm được một hòn đá.

Sự thật lạnh lẽo dội xuống đầu. Lạnh đến mức tứ chi cứng đờ, cả người run rẩy. Hai hàm răng khẽ va vào nhau.

“Phu nhân, xe gọi xong rồi. Sắp đến ạ.” Giọng của chú Trương kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ tăm tối.

“Cảm ơn.” Tôi khẽ đáp. Giọng hơi khàn, mang theo chút nghẹn ngào.

Một chiếc taxi màu vàng lặng lẽ dừng trước mặt. Tài xế hạ kính xe xuống, thò đầu ra: “Xe của cô à? Đi đâu thế?”

Chú Trương giúp tôi nhét chiếc vali nặng trịch vào cốp xe. Tôi mở cửa ngồi vào. Ghế da lạnh toát. Mùi da thuộc pha lẫn mùi thuốc lá nhè nhẹ. Vừa xa lạ, vừa xa cách.

“Ga tàu.” Tôi nói điểm đến.

“Dạ, được luôn!” Tài xế đáp một tiếng, nhanh nhẹn vào số lái xe.

Khi xe khởi động, tôi rốt cuộc vẫn không kìm được. Nghiêng đầu, ánh mắt nhìn qua cửa kính về phía tòa nhà quen thuộc nhưng lạnh lẽo ấy. Cửa kính lớn trên tầng cao nhất vẫn sáng đèn, như con mắt lạnh lùng giữa bầu trời đêm thành phố.

Anh ấy đang ở đó. Cùng đống tài liệu. Cùng những công việc vĩnh viễn không bao giờ xong.

Có lẽ… còn có cả người khác. Ví dụ như cái tên mới trở về hôm nay — Tô Vãn. Cái tên ấy giống như chiếc gai độc, đâm sâu vào tim tôi suốt năm năm. Hôm nay, nó cuối cùng cũng trở lại.

Tim nhói lên một cái. Cơn đau sắc bén đến mức khiến tôi quay phắt đầu lại, mắt nhìn chằm chằm vào ánh đèn neon vụt qua ngoài cửa sổ.

“Chú, làm ơn chạy nhanh lên một chút.” Giọng tôi khàn khàn.

03

Chuyến tàu lao đi trong bóng đêm. Toa nằm cứng nồng nặc mùi hỗn tạp: mì gói, mồ hôi, nước hoa rẻ tiền. Xen lẫn là tiếng lạch cạch đơn điệu, trầm đục của bánh xe lăn trên đường ray.

Tôi cuộn mình trên giường tầng trên chật hẹp. Tấm chăn có mùi thuốc khử trùng pha với mùi bông cũ. Đắp lên người mà chẳng thấy ấm.

Ngoài cửa sổ là màn đêm lùi dần về phía sau. Thỉnh thoảng vài ánh đèn leo lét lướt qua như đom đóm lạc lối giữa cánh đồng, yếu ớt, rồi vụt tắt.

Màn hình điện thoại phát ra thứ ánh sáng xanh mờ trong bóng tối. Trên màn hình là dãy số quen thuộc — số điện thoại của Chu Dã. Mười một con số gọn gàng. Từng là số tôi gọi nhiều nhất. Từng là số được cài nhạc chuông riêng.

Ngón tay tôi lơ lửng phía trên nút gọi màu xanh Rung nhẹ.

Chỉ cần nhấn xuống. Chỉ cần kết nối. Chỉ cần nghe thấy giọng anh ấy… cho dù chỉ là một tiếng “alo” lạnh nhạt… thì có lẽ… tôi sẽ thấy đỡ cô đơn hơn một chút?

Ý nghĩ đó như bàn tay ẩm lạnh của thủy quái, đột ngột siết lấy tim tôi. Một cơn đau nghẹt thở trào lên.

Không! Không được!

Tôi hít sâu một hơi. Luồng không khí lạnh buốt tràn vào phổi khiến tôi ho sặc sụa. Ho đến mức nước mắt chảy ra.

Tôi bấm mạnh nút khóa màn hình. Ánh sáng vụt tắt. Cùng với đó, bức ảnh và dãy số đáng ghét kia cũng chìm vào bóng tối.

Thế giới hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ còn tiếng bánh xe nghiến trên đường ray. Đơn điệu, lặp đi lặp lại, không có điểm dừng. Giống như đồng hồ đếm ngược không chút thương tiếc.

Tôi vùi mặt vào chiếc chăn có mùi kỳ lạ kia. Cơ thể co rút lại càng chặt. Như một con ốc sên bị thương, chui tít vào trong vỏ.

Móng tay cắm mạnh vào phần thịt mềm bên trong cánh tay. Cơn đau nhói khiến đầu óc tôi tạm thời tỉnh táo.

Đau — như vậy mới đúng. Đau để mà nhớ. Nhớ mình đã ngu ngốc suốt năm năm ra sao. Nhớ người đàn ông tên Chu Dã ấy, trái tim anh ta lạnh và cứng đến mức nào.

Nhớ từng lời nói, từng ánh mắt của anh ta ngày hôm nay. Nhớ cách anh ta dễ dàng biến năm năm tôi cố gắng trở thành mây khói.

“Anh cần dùng xe.”

m thanh đó như còn vang bên tai. Lạnh như băng.

Nước mắt cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống. Nóng hổi. Thấm vào chăn, loang ra một mảng đậm. Rồi nhanh chóng trở nên lạnh ngắt.

Từ sâu trong cơ thể, một cảm giác mệt mỏi quen thuộc mà chậm rãi tràn về, đè nặng lên tôi. Mí mắt như bị đổ chì. Ý thức dần dần chìm xuống, theo tiếng ồn của bánh xe.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ mơ hồ: rời đi là đúng. Dù có đau đến mấy… cũng phải đi.

04

Một thành phố xa lạ. Một bầu không khí xa lạ. Ngay cả ánh nắng cũng mang theo mùi vị xa cách.

Tôi thuê một căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của một tòa nhà cũ trong khu phố cổ. Cầu thang luôn nồng nặc mùi ẩm mốc. Vách tường bong tróc.

Mỗi ngày, tôi vùi mình vào dòng người đông nghịt. Chen tàu điện ngầm. Phỏng vấn. Liên tục tự quảng bá bản thân với một bản lý lịch tầm thường. Đối mặt với đủ loại người, gắng gượng nặn ra nụ cười chuyên nghiệp.

“Bản kinh nghiệm làm việc của cô… không phù hợp với vị trí bên tôi.”

“Xin lỗi, chúng tôi cần người trẻ trung hơn, năng động hơn.”

“Về chờ thông báo nhé.”

Những lời từ chối lạnh lùng như từng viên đá rơi xuống, dội liên tục. Dội đến mức tê dại.

Số tiền trong thẻ ngân hàng mỗi ngày một ít đi. Giống như cát trong đồng hồ cát không ngừng chảy xuống. Nhìn mà tim thắt lại, thót từng nhịp.

Số tiền mang theo, chẳng đủ cầm cự được bao lâu.

Tối đến, tôi trở về căn phòng nhỏ tồi tàn ấy. Gỡ bỏ tất cả sự gồng mình cố chịu. Ngã vật xuống chiếc giường cũ kêu cót két.

Trần nhà thấp, bụi mờ xám xịt. Nhìn lâu sẽ có cảm giác như mình đang bị chôn sống.

Mệt. Mệt từ trong xương cốt thấm ra.

Thỉnh thoảng, đói. Dạ dày rỗng tuếch, quặn lên từng cơn. Nhưng lại lười. Không muốn dậy nấu tô mì nước nhạt như nước lã kia.

Phần lớn thời gian là buồn nôn vô cớ. Chỉ cần ngửi thấy mùi dầu mỡ, dạ dày như bị lật tung lên. Nôn khan mãi mà chẳng nôn được gì. Cổ họng rát như lửa đốt.

Gương mặt trong gương trắng bệch như tờ giấy. Quầng thâm dưới mắt đậm như mực. Tóc khô xơ, mất hết sức sống.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)