Chương 5 - Trì Hữu

5.

Sau khi đến Bắc Thành, tôi bận đến sức đầu mẻ trán mức, mỗi ngày trở về khách sạn liền tắm rửa rồi đi ngủ. 

 

Tôi trở về khách sạn sau khi gặp khách hàng đã là chín giờ tối, tôi kiệt sức nằm trên giường. 

 

Đột nhiên chuông reo, tôi nhấc máy lên và khựng lại khi nhìn thấy người gọi. 

 

Tại sao Trì Hữu lại gọi cho tôi? 

 

Tôi ngồi dậy nhấc máy: “Xin chào.” 

 

Bên kia không nói một lời nào. 

 

Im lặng vài giây, tôi nói: “Không có gì, em cúp máy đây.” 

 

Vừa nói xong, từ “Đừng” phát ra từ ống nghe một cách lo lắng.

 

“Tôi thấy không khỏe.” 

 

Trong giọng nói của anh có chút ủy khuất, giống như một đứa trẻ. 

 

Bình thường anh ấy sẽ không bao giờ nói điều này với tôi chứ đừng nói đến việc nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này. 

 

Tôi sửng sốt, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Không khỏe thì uống thuốc đi.” 

 

Tôi không phải bác sĩ, dì Trần không có ở nhà sao? 

 

"Tôi đã uống nhưng không đỡ." 

 

"Vậy em sẽ gọi 120 đưa anh đến bệnh viện." 

 

"..." 

 

Anh ấy ngừng nói. 

 

Nghĩ anh ấy rốt cuộc là bệnh nhân, sao tôi lại phải tức giận với anh ấy? 

 

Vì vậy, tôi thở dài và hỏi: "Chỗ nào không khoẻ?" 

 

"Ngực tôi căng cứng, tôi không còn sức và tôi không thể ăn được," anh ấy nói.

 

“Anh đến bệnh viện chưa?” 

 

“Chưa, tài xế đi đón bác sĩ Hứa.” 

 

“Được rồi, anh nghỉ ngơi một lát đi.” 

 

Tôi đang định cúp điện thoại thì anh ấy lớn tiếng hỏi: “Khi nào em sẽ quay lại?” 

 

“Chưa chắc chắn.” 

 

Anh ậm ừ với giọng buồn tẻ. 

 

Tại sao hôm nay cảm thấy anh ấy có chút kỳ lạ?

 

Không cần suy nghĩ sâu xa, tôi đặt điện thoại xuống và đi vào phòng tắm để tắm. 

 

Tắm xong, tôi nằm trên giường trằn trọc một hồi vẫn không ngủ được. 

 

Sau khi suy nghĩ, tôi gọi cho bác sĩ Hứa. 

 

Bác sĩ Hứa là bác sĩ điều trị của Trì Hữu và là bác sĩ kỳ cựu số một ở Giang Thành rất khó tìm. 

 

Tôi hỏi ông ấy về tình hình của Trì Hữu. 

 

Ông mỉm cười nói: "Không sao đâu, cậu ấy chỉ đang si tình thôi.”

 

Tôi: “?”

 

Bác sĩ Hứa cười vui vẻ qua điện thoại. 

 

"Tiểu Chiêu, mau về đi, cậu ấy nhớ cô lắm." 

 

Trên giường tôi hoàn toàn cứng đờ. 

 

Ai nhớ tôi? 

 

Chắc là tôi đã nghe nhầm. 

 

Làm sao Trì Hữu có thể nhớ tôi được? 

 

Mặc dù vừa rồi anh ấy có chút không bình thường nhưng anh ấy thường tránh mặt tôi và rất ghét tôi. 

 

Tôi ngượng ngùng sờ mũi. 

 

"Bác sĩ Hứa, xin đừng đùa nữa." 

 

"Haha, được rồi, cô cậu người trẻ tuổi có tình thú riêng." 

 

"..." 

 

“Nhưng Tiểu Chiêu, hai người còn chưa ngủ với nhau phải không?" 

 

Tôi im lặng: “…Không.” 

 

“Không thì cũng không sao, xem ra cậu bé đó không hề lừa dối tôi, nếu hắn không nhịn được thì cô phải kìm lại.”  

 

Tôi chưa kịp nói gì thì bác sĩ Hứa đã nói có cuộc gọi đến rồi vội vàng cúp máy.