Chương 10 - Trì Hữu

10.

Hai người nói chuyện với nhau, càng nói càng trở nên gay gắt.

Tôi hoàn toàn không thể chèn vào được mà chỉ có thể đưa tay ra bịt tai Trì Hữu.

May mắn thay, lúc này y tá cuối cùng cũng đi tới nhắc nhở: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, xin người nhà giữ im lặng”.

Sau đó, mẹ Trì đưa bố Trì ra ngoài phòng bệnh.

Nhưng hai người tựa hồ lại đang ở bên ngoài cãi nhau, âm thanh có thể mơ hồ truyền vào trong phòng.

Tôi chợt thấy buồn mũi tôi đau nhức.

Họ dường như không quan tâm đến Trì Hữu nhiều như tôi nghĩ, lúc này họ vẫn có thể cãi nhau.

Tôi cảm thấy có chút khổ sở, mũi đỏ lên.

Bọn họ không giống như trong tưởng tượng của tôi, quan tâm lo lắng cho Trì Hữu, vào lúc này mà vẫn cãi nhau được.

Tôi đau lòng vuốt những sợi tóc gãy trên trán của Trì Hữu.

Đột nhiên, lông mi của người trên giường bệnh cử động, sau đó anh ta từ từ mở mắt.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh tỉnh rồi à?”

Trì Hữu nhìn tôi, hơi cau mày, mấp máy đôi môi khô khốc: “Bọn họ mắng em à?”

Điều đầu tiên anh ấy làm khi tỉnh dậy là quan tâm xem tôi có bị là mắng hay không.

Tôi lắc đầu "không"

“Sao mắt em đỏ thế?”

Vừa nói anh vừa đưa tay lên xoa nhẹ khóe mắt tôi.

“Em thực sự không sao.” Tôi cúi đầu nói: “Em xin lỗi. Tối qua em ngủ ở nhà một người bạn, lẽ ra em nên nói với anh, khiến anh lo lắng.”

Anh nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.” không sao đâu, miễn là em ổn là được.”