Chương 2 - Trêu chọc phu quân

【 Nếu không lấy nam chính, vậy nàng sẽ chọn gả cho ai.

Sau đó bọn họ lại đề cập đến mấy người.

【 Ta ủng hộ Phó tiểu tướng quân, hắn cũng không tệ nha, tính tình tốt, lại biết quan tâm đến người khác, chỉ là mệnh quá ngắn sống không quá ba mươi, nếu không sẽ là một nam chính điển hình trong truyện ngôn tình cẩu huyết nha.】

Phó tiểu tướng quân? Phó Kinh Hồng?

Hình như hắn mới khải hoàn hồi kinh không lâu, không biết bây giờ còn ở kinh thành hay không?

Ta mím môi, liền phái người đi nghe ngóng.

Ngày hôm sau, biết được hắn đang dùng bữa tại tửu lâu Kính Hương, ta vội vàng chuẩn bị rồi lẻn ra ngoài bằng cửa sau.

May mắn là ta vừa đến nơi đã nhìn thấy hắn.

Mà bọn lưu manh mà ta thuê cũng vừa đi đến.

Ta dựng lên một màn kịch, một nữ tử ra ngoài chơi bị đám lưu manh cướp túi tiền, một đường đuổi theo vào một con hẻm nhỏ, bị bọn chúng bao vây.

Đợi hắn cắn câu.

"Cứu mạng! Có ai không?!"

Lúc ta đang định hét lên lần thứ hai, thì một thân ảnh mạnh mẽ lao qua, đám lưu manh kia bị đánh cho tè ra quần, chạy trối chết.

"Cô nương, nếu lần sau bị cướp túi tiền thì đừng đuổi theo nữa, rất nguy hiểm."

Hắn nhặt chiếc túi lên từ dưới đất, đưa đến trước mặt ta.

Ta hơi ngại ngùng không dám nhìn hắn, một tay chống lên tường, đau đến hít sâu một hơi.

"Cô nương bị làm sao vậy?"

"Chân ta hình như bị trật khớp rồi."

Hắn nghe vậy, liền lập tức nhìn xung quanh, rồi nói:

"Cô nương đợi ở đây một lát, ta đi mời đại phu đến."

Ta vội vàng nắm ống tay áo của hắn:

"Ta sợ, nếu có người đến, ta không biết phải làm sao."

Hắn lại nhìn xung quanh một lần nữa, do dự một hồi lâu mới nói:

"Nếu cô nương không ghét bỏ, ta có thể giúp nàng xem thử một chút, chuyện này tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài."

"Vâng."

Lời vừa ra khỏi miệng, ta mới nhận ra mình quá hấp tấp, vội vàng bổ sung thêm:

"Vậy, nhờ huynh xem giúp."

Hắn đỡ ta đến chỗ tảng đá lớn ở góc đường, đợi ta ngồi vững, rồi mới ngồi xuống trước mặt ta xem xét vết thương.

Vừa nhấc chân trái của ta lên, nhẹ nhàng di chuyển một chút, chỉ trong chốc lát, ta đã nhìn thấy tai của hắn đỏ lên.

"Như này có đau không?"

"Có một chút!"

"Như này thì sao?"

"Cũng hơi đau."

Hắn đăm chiêu gật gật đầu:

"Cũng không nghiêm trọng lắm, ta sẽ giúp cô nương nắn lại, nàng có tin tưởng ta không?"

Ta ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt thanh tịnh vô cùng của hắn, trong đôi mắt ấy đang phản chiếu bóng hình của ta.

Đột nhiên ta giống như một tên trộm, vô cùng khẩn trương:

"Ta tin huynh."

Khóe miệng hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, tay nhanh chóng vặn một cái.

"Cảm thấy thế nào rồi? Đã đúng vị trí chưa?"

"???"

Cơn đau đến bất chợt, làm ta tức đến muốn mắng người.

Nhưng chỉ có thể chịu đựng đau nhức, mỉm cười chân thành nói:

"Đa tạ Phó tiểu tướng quân."

"Cô nương biết ta?" Ngữ khí của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ta gật đầu:

"Biểu ca của ta là Lâm Thuận."

Hắn có chút vui vẻ "Cô nương là tiểu thư của Hầu phủ sao?"

Nhưng sau đó khóe miệng rất nhanh lại cứng đờ, hắn đặt chân ta xuống, đứng lên lùi sau vài bước, ôm quyền nói.

"Là ta thất lễ, cô nương có hôn ước với Bạch gia, ta không nên mạo phạm."

"Không phải, là... là..."

Nước mắt rơi lã chã trên mặt ta, đây là chút bản lĩnh mà ta đã rèn luyện nhiều năm ở Hầu phủ.

Thấy ta khóc như hoa lê đái vũ, hắn vội vàng lục lọi trong tay áo:

Ta nghĩ hắn đang tìm khăn tay, cho nên liền đưa qua.

Hắn nói lời cảm tạ, rồi lại một lần nữa ngồi xổm lấy đưa khăn tay đưa cho ta:

"Lau nước mắt đi!"

【 Trời ơi, hai cái người này? Quá ngọt ngào rồi! Đặc biệt là chênh lệch về vóc dàng, màu da, tính cách, quá tuyệt vời! 】

【+1】

【+1】