Chương 3 - Trăng sáng chiếu tuyết trắng
04
Lục Chấp an bài như thế nào?
Hắn không nói với ta.
Ta ở nhà, trăm mối vẫn không có cách giải quyết.
Đã qua một tuần rồi, nếu hắn không hành động, ta sẽ nhảy vào hố lửa mất.
Ngay khi ta sốt ruột đến độ sắp bốc hỏa thì người Lục gia tới cửa.
Từng rương sính lễ được khiêng vào, nói là sính lễ thành thân.
Cả ngày phụ thân ta không có việc gì làm ngây cả người, kế mẫu cũng ngây người, hàng xóm cũng ngây người.
Mà ta… lại càng khiếp sợ hơn!
“Đại nhân, ngài không đi nhầm đường chứ?”
Ta kéo quản gia dẫn đầu qua một bên, nuốt nước miếng, khó có thể tin hỏi lại.
Dân chúng tiểu môn hộ đã quen gọi tất cả quan to quý nhân cùng người bên cạnh bọn họ là đại nhân.
Quản gia nghe xong, ghét bỏ liếc ta một cái, coi như vẫn còn chút lễ phép: “Chúc tiểu thư, ta đi không lầm.”
Lục Chấp điên rồi sao?
Ý nghĩ đầu tiên của ta là như thế.
Sau đó là muốn đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng đoàn người ngăn cản ta, không cho ta rời khỏi nhà, bọn họ nói: “Trước khi xuất giá, tân lang tân nương không thể gặp mặt.”
Đó là một khoảng thời gian hỗn loạn.
Ta bị cuốn về phía trước, ngoại trừ thấp thỏm, còn có một tia chờ mong không dễ phát hiện.
Bởi vì Lục Chấp thật sự quá đẹp trai!
Ta cho rằng hắn âm thầm nảy sinh tình cảm với ta, hoặc là cảm động nhớ ân tình của mẫu thân, trượng nghĩa tương trợ ta lúc hoạn nạn.
Lại không nghĩ tới, trong lòng hắn nghĩ bị ta bức bách, chỉ đành bất đắc dĩ làm thế.
Trời xui đất khiến, Nguyệt lão tơ hồng sai lầm khiến chúng ta phải trở thành phu thê.
Ngày thành hôn, ta ngồi trong kiệu, nghe thấy rất nhiều người cười nhạo ta không biết tự lượng sức mình, lấy ân tương hiệp.
Khi đó ta còn nói thầm bọn họ không biết nội tình, hồ ngôn loạn ngữ.
Nhưng mãi đến khi bái thiên địa, vào động phòng, một mình ta đợi suốt một buổi tối, ta mới mơ hồ hiểu được, là ta sai rồi.
05
Sau khi thành hôn, Lục Chấp thủy chung không xuất hiện cùng ta, cho dù xa xa có nhìn thấy ta cũng sẽ tránh đi.
Lục phụ Lục mẫu cũng khó xử, nhất thời không biết làm sao nên cũng lựa chọn phớt lờ ta.
Ta rơi vào tình cảnh vừa khó xử vừa xấu hổ.
Hạ nhân trong phủ là người biết nhìn sắc mặt nhất, thấy ta không được chào đón nên dần dần cũng không để ý tới ta nữa.
Cũng may Đông Hỉ là người tốt, nàng không quanh co, còn biết rất nhiều chuyện bát quái, cũng không coi thường ta.
Dần dà, quan hệ của chúng ta càng ngày càng tốt, nàng còn có thể dạy ta học chữ, hiểu biết thêm rất nhiều thứ.
Sau đó, dưới sự phân tích của Đông Hỉ, rốt cuộc ta cũng hiểu được sai lầm bắt đầu từ đâu.
Lục Chấp vốn là thiếu niên lang kinh tài tuyệt diễm ở đô thành, lại cưới một nha đầu như ta.
Hắn tức giận cũng là việc nên làm.
Ôm áy náy trong lòng, ta bắt đầu cố gắng học tập món ăn hắn thích, cũng bảo Đông Hỉ dạy ta đọc sách đọc chữ.
Ta cho rằng chỉ cần vượt qua trình độ của một tiểu thư quý tộc, Lục Chấp sẽ không tức giận nữa.
Dần dần, vẻ mặt lạnh như băng của Lục Chấp bắt đầu hòa hoãn hơn, ta đi tìm hắn, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ phản ứng lại.
Học hành có chỗ không hiểu, mặc dù hắn sẽ bất đắc dĩ thở dài nhưng vẫn kiên nhẫn dạy ta.
Đồ ăn ta làm, ban đầu hắn còn không thèm nhìn tới, dần dần hắn cũng chấp nhận, ngồi xuống thưởng thức từng món một.
Khi hắn dạy ta viết chữ, ban đầu là cầm thước hướng dẫn từ xa, sau đó là nắm tay ta, sườn mặt cách ta rất gần, thậm chí ta có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch, cuối cùng hắn bắt đầu quen ôm ta vào lòng, đọc sách cho ta nghe.
Ngày sinh thần của Lục Chấp, chúng ta đã trở thành một đôi phu thê chân chính.
Thái độ của hạ nhân trong phủ đối với ta bỗng nhiên tốt lên.
Phụ thân và mẫu thân cũng sẽ lộ ra một nụ cười nhợt nhạt khi ta thỉnh an.
Ta rất vui.
Ngày Tết nguyên tiêu, ta quấn lấy Lục Chấp bắt hắn dẫn ta ra cửa, ta muốn đi xem hoa đăng.
Hắn mỉm cười đồng ý, nắm tay ta ra cửa.
Vừa đúng lúc đến trò giải đố.