Chương 6 - Trăng Mật Giữa Đội Hình Sự
Chu Tùy còn định nói gì đó, nhưng tôi vội cắt ngang:
“Biết rồi, biết rồi. Anh nhớ cẩn thận. Có việc thì gọi cho đồng đội của anh. Chú cảnh sát, anh ra khỏi nhà sớm một phút, thì về nhà sớm một phút. Em sẽ được mặc váy cưới sớm hơn một chút!”
Chu Tùy bật cười:
“Được rồi, ở nhà ngoan nhé.”
Chiếc xe đen lăn bánh.
Anh hạ cửa sổ, vẫy tay chào tôi.
Tôi lùi lại vài bước, mũi cay xè, suýt nữa khóc trước mặt anh.
Nhìn chiếc xe đen khuất dần trong bóng tối, tôi bước đến dưới đèn đường, lau mắt, rồi nhìn ngắm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay mình.
Đẹp thật.
Giống như Chu Tùy vậy.
9
Chớp mắt, Chu Tùy đã rời đi hơn nửa tháng.
Những ngày anh không ở nhà, mọi công việc chuẩn bị đám cưới đều dồn lên vai tôi.
Bạn thân nhìn chồng thư mời nhỏ xếp kín trên bàn, hỏi:
“Anh Chu nhà cậu không có ý kiến gì sao?”
“Anh ấy nghe mình hết.” Tôi vừa nói vừa xoa cánh tay nhức mỏi, liếc qua lịch, đã gần cuối tháng rồi.
Chu Tùy dạo này hình như rất bận, ít nhắn tin cho tôi. Tin nhắn gần nhất là ba ngày trước, anh nói sắp về.
Bạn thân giúp tôi sắp xếp lại thư mời, cảm thán:
“Cậu nói xem, chẳng bao lâu nữa, mình có phải uống rượu đầy tháng con cậu không?”
“Chờ anh Chu về rồi hẵng nói.” Tôi chống cằm, vẽ một chú thỏ mập mạp đáng yêu lên thư mời, chụp hình gửi cho Chu Tùy.
Vẫn không có phản hồi.
Tôi từ bỏ hy vọng nhận được tin nhắn, quyết định buổi chiều sẽ đi cửa hàng váy cưới với bạn thân để bàn thêm với stylist.
Sau bữa trưa, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng nói rất quen thuộc, tôi lập tức nhận ra là đồng nghiệp của Chu Tùy.
Một dự cảm không lành ập đến.
“Chị dâu, chị có thể đến bệnh viện một chuyến không?”
Tôi bật dậy, tim như bị bóp nghẹt:
“Chu Tùy sao rồi?”
Đầu dây bên kia giọng không rõ ràng, lẫn tiếng ồn:
“Đội trưởng Chu sắp phải phẫu thuật, cần chị ký tên.”
Tôi hỏi địa chỉ bệnh viện, mười phút sau đã đến nơi.
Các đồng nghiệp của anh đứng chờ đông đủ, thấy tôi, họ lập tức dẫn đến gặp bác sĩ.
“Bác sĩ, người nhà đến rồi.”
Vị bác sĩ có vẻ mặt nghiêm trọng:
“Bệnh nhân bị bắn vào bụng, huyết áp liên tục giảm. Chúng tôi nghi ngờ đạn đã làm tổn thương động mạch. Cần phải mổ thăm dò ngay lập tức. Nếu đồng ý, xin ký tên nhanh.”
Trong đầu tôi ong ong như bị ù tai, toàn thân run rẩy.
Những lời bác sĩ nói sau đó, tôi phải cố gắng lắm mới nghe rõ từng chữ, nhưng ý chính là:
“Chu Tùy có thể sẽ ch,et.”
“Người nhà, có cứu không?”
“Cứu.”
Tôi cố nén nước mắt, tay run rẩy ký vào tờ giấy.
Sau khi ký xong, bác sĩ cầm giấy quay lại phòng phẫu thuật.
Hành lang bệnh viện chỉ còn lại tôi và đồng đội của anh.
Tôi mất vài phút mới tìm lại được giọng nói:
“Tại sao anh ấy lại bị bắn?”
Mọi người im lặng.
Lại là bí mật, lại là những thứ không thể nói với tôi.
Tôi dựa vào tường, từ từ ngồi xuống ghế, gục đầu, hai tay ôm lấy mặt. Đầu óc rối bời.
“Chị dâu, đội trưởng Chu lúc trên xe cấp cứu có để lại một câu…”
“Tôi không nghe.” Nước mắt rơi qua kẽ tay, tôi lẩm bẩm:
“Chỉ cần anh ấy còn sống, dù là thực vật hay tàn phế, tôi cũng sẽ chăm sóc.”
Tôi bắt đầu gấp rút gom tiền.
Số tiền tiết kiệm cho đám cưới được tôi dồn hết vào viện phí. Tôi cũng vay mượn khắp nơi.
Trong chưa đầy hai tiếng, tôi đã bù đủ chi phí phẫu thuật.
Chỉ còn lại việc chờ đợi.
Từ sáng đến tối, mọi người ban đầu còn an ủi nhau, nhưng sau đó chỉ còn lại sự im lặng nặng nề.
“Tít—”
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Tôi đã ngồi đợi đến mức tay chân lạnh ngắt, không còn cảm giác, cũng không còn sức để đứng dậy.
Chỉ ngồi đó, lặng lẽ nghe bác sĩ nói:
“Chúng tôi đã tìm ra điểm chảy máu, nhưng bệnh nhân vẫn trong tình trạng nguy hiểm, cần theo dõi thêm ở phòng hồi sức cấp cứu.”
“Anh ấy tỉnh chưa?”
“Chưa. Có gì muốn nhắn, chúng tôi sẽ chuyển lời.”
Tôi lắc đầu:
“Phiền bác sĩ nói rằng, tôi luôn ở đây.”
Hai bên gia đình cũng đã đến.
Bố mẹ của Chu Tùy ngồi đối diện tôi, liếc nhìn nhau, rồi bất ngờ đưa tôi một chiếc thẻ ngân hàng.
“A Thư à, bố mẹ sẽ ở đây trông chừng. Con còn trẻ, nếu Chu Tùy xảy ra chuyện gì, con…”
“Con không đi. Anh ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, tôi bật khóc:
“Con đã nói là con không sợ, không sao cả mà.”
Dù ai khuyên nhủ thế nào, tôi cũng không rời đi.
Ban đêm, chỉ một người được phép ở lại.
Tôi dựa vào tường hành lang bệnh viện, nằm cùng những người nhà khác.
Có người từng nói, tường bệnh viện lắng nghe nhiều lời cầu nguyện chân thành hơn cả nhà thờ.
Khi không ngủ được, tôi nói chuyện với bức tường. Nói về mọi thứ.
Không biết qua bao lâu, những người nhà khác bắt đầu nhận ra tôi là vợ của một cảnh sát. Họ tìm tôi trò chuyện.
“Cô gái, chồng cháu làm cảnh sát à? Giỏi thật đấy. Chắc cháu lo lắng cho anh ấy lắm?”
“Đúng vậy. Khu tôi ở cũng có một cô giống cháu, nhưng số cô ấy khổ. Cháu còn trẻ, phải nghĩ thoáng ra.”
Tôi đã khóc đến cạn nước mắt, giờ chỉ còn ngồi đờ đẫn nhìn cửa phòng hồi sức cấp cứu.
Khi bác sĩ từ bên trong bước ra gọi tôi, tôi ngỡ mình đang mơ.
Người nhà xung quanh ùa lên vây quanh bác sĩ, mong nghe tin tức của người thân.
Bác sĩ nhìn về phía tôi, nói:
“Người nhà của Chu Tùy, bệnh nhân đã ổn định, có thể chuyển sang phòng thường. Thu dọn đồ đạc đi.”
Tôi đứng dậy trong vô thức, ánh sáng mặt trời từ cuối hành lang chiếu vào, rực rỡ như trong giấc mơ.
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Ôi, mừng quá, đến đây, mọi người giúp cô bé dọn đồ nào.”
Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, tôi được gặp Chu Tùy.
Máy theo dõi bên cạnh kêu “tít tít”, nhịp tim anh ổn định.
Anh nửa nằm trên giường, mắt nhắm, gương mặt xanh xao, môi tái nhợt.
Đôi chân dài co trên giường bệnh, trông thật chật chội.
Bộ đồ bệnh nhân của anh để lộ phần bụng, quấn một lớp băng dày.
Tôi đứng lặng, nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi. Tôi cắn chặt môi, sợ tiếng khóc làm anh tỉnh giấc.
Anh chậm rãi mở mắt, thấy tôi đang khóc, môi khẽ động, tay từ từ nắm lấy đầu ngón tay tôi:
“A Thư…”
Giọng anh khàn đặc, thô ráp, khó nghe.
Nước mắt tôi rơi xuống mu bàn tay anh, từng giọt một.
Anh thoáng vẻ bối rối:
“A Thư, đừng khóc…”
Tôi úp mặt vào chăn anh, khóc nức nở đến khi ướt cả một góc chăn.
Bàn tay anh đặt trên đầu tôi, dịu dàng dỗ dành:
“Xin lỗi, anh đã làm em sợ.”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh. Đừng bắt chuyện với tôi.”
Giọng tôi vẫn nghẹn ngào, né tránh bàn tay anh, đổi chỗ nằm.
“Nhưng anh nhớ em.”
Chu Tùy khẽ thở dài:
“Thỏ con, lại đây.”
“Làm gì?”
“Vết thương đau quá. Ôm em một chút được không?”
“Đau thì uống thuốc giảm đau đi. Tôi đâu phải thuốc giảm đau.”
Dù nói vậy, tôi vẫn không nỡ để anh chịu đau. Tôi nhẹ nhàng nằm bên cạnh, tựa vào vai anh.
“Anh biết sàn hành lang bệnh viện cứng thế nào không? Nếu anh không ra, tôi đã chạy mất rồi.”
Tôi làu bàu trách móc.
Chu Tùy bật cười:
“Anh đã bảo em chạy rồi. Là em không nghe lời.”
“Khi nào anh nói chứ?”
“Trên xe cấp cứu,”
Anh ngừng lại,
“Đồng đội của anh không kể à?”
“Anh nói gì?”
Giờ đây, tôi mới đủ dũng khí hỏi về câu nói của anh.
Ánh mắt Chu Tùy lướt qua khuôn mặt tôi:
“Không có gì.”
“Anh nói dối!”
“Anh hối hận rồi.”
Dù Chu Tùy trông như đã khỏe lại, sau khi uống thuốc giảm đau, anh lập tức thiếp đi.
Tôi ngồi canh truyền dịch cho anh.
Đến khuya, khi y tá rút kim tiêm, tôi cũng mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, tôi cảm thấy có ai đó đang hôn mình.
Khó thở quá, tôi tỉnh dậy, liền thấy Chu Tùy đang đè lên người mình, tay anh lần xuống eo tôi qua lớp chăn.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh nhớ em.”
Chu Tùy dụi đầu vào tai tôi, hít hà mùi hương trên tóc:
“Khi anh sắp ch,et, anh mơ thấy Diêm Vương. Lúc ông ấy định đưa anh đi, đột nhiên đổi ý.”
“Tại sao?”
“Ông ấy nói anh còn nợ một con thỏ, chưa trả được.”
Tôi bật cười, dù mắt còn sưng, nhìn anh:
“Vậy là em đã cứu anh, anh phải nhớ trả ơn.”
“Nhớ chứ. Anh muốn trả ơn thỏ con… Cái miệng nhỏ của thỏ mềm quá.”
Nói xong, Chu Tùy cắn lên môi tôi một cái.
Tôi đỏ mặt ôm gối, gần như bỏ chạy.
Chu Tùy bị thương, nằm trên giường không thể động đậy, ánh mắt đen láy nhìn tôi như con sói đói lâu ngày.
Vài ngày tiếp theo, tôi cố giữ khoảng cách, sợ động vào vết thương của anh.
Hai tuần sau, Chu Tùy được xuất viện.
Vết thương của Chu Tùy đã lành, sau khi về nhà, tôi cần giúp anh thay thuốc vài lần.
Trên đường về, tôi đã bật bình nước nóng trong nhà.
Chu Tùy bị thương, không thể tắm, nên tôi định tắm xong sẽ giúp anh lau người.
Về đến căn hộ, tôi thoải mái vươn vai, tâm trạng rất tốt.
Chu Tùy bất ngờ ôm lấy eo tôi từ phía sau, cúi đầu thì thầm bên tai:
“Anh tắm cùng em nhé.”
Dạo gần đây anh trở nên nguy hiểm, tôi chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Tôi bịa một lý do, nhét viên kẹo vào tay anh, rồi ôm quần áo chạy thẳng vào phòng tắm.
Vừa mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh xối thẳng lên người.
Tôi rét run, nhảy ra khỏi vòi nước, trượt chân, ngã mạnh xuống đất.
Đồ đạc trên bồn rửa rơi loảng xoảng.
“Ái da…”
Thì ra tôi quên cắm điện bình nước nóng…
“Em sao vậy?”
Chu Tùy nghe tiếng động liền chạy tới, nửa bước chân đã đặt vào cửa phòng tắm.
Anh và tôi – người ngã sóng soài, quần áo xộc xệch – mắt chạm mắt.
Anh khựng lại, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.
Tim tôi đập thình thịch, linh cảm có điều không hay.
Anh nghiến răng, cúi người, một tay đỡ lưng tôi, một tay luồn qua kheo chân, nhẹ nhàng bế tôi lên.
Tôi đỏ mặt, nắm lấy chiếc khăn tắm nhỏ xíu, cố che chắn, hi vọng có thể dập tắt ý nghĩ không lành của anh.
“Ngốc quá.”
Giọng anh khàn khàn, ánh mắt như mang dòng điện, luồn thẳng vào da thịt, khiến tôi nổi da gà.
Anh đặt tôi lên giường, tôi lập tức bò ra phía trước, nhưng bị anh nắm lấy cổ chân, kéo trở lại, giữ chặt:
“Định chạy đi đâu?”
Tôi vùng vẫy trong vô vọng, rên rỉ:
“Người em còn ướt, anh chưa lành hẳn, tha cho em đi mà.”
“Ừ,” anh đáp nhẹ, “Không muốn tha.”
Anh không chỉ không buông mà còn ghì chặt hơn, xoay người tôi lại, đè lên:
“Vết thương lại đau, em xem giúp anh đi.”
Tôi run rẩy nhìn cơ ngực anh, tai nóng bừng lên.
Cố trấn tĩnh, tôi quỳ trên giường, giúp anh thay thuốc, không quên đề phòng “đòn tấn công” bất ngờ của anh.
Vết thương đã bắt đầu lên da non.