Chương 1 - Trận Chiến Cuối Cùng Của Chị Trần

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chị Trần, thua kiện rồi, bọn em thắng rồi!”

Lâm Duyệt, người thuê nhà, gửi cho tôi một tin nhắn đầy giễu cợt.

Tôi nhìn chằm chằm vào bản án của tòa án: trong vòng một tháng phải tháo dỡ toàn bộ các vách ngăn, kèm theo khoản phạt hai trăm nghìn tệ.

“Nhà Hòa Lân” — tâm huyết cả đời tôi dành dụm để cải tạo, giờ đây trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Tối hôm đó, tôi co mình trong văn phòng trống trải, mò ra hai đồng cuối cùng trong túi, mua một tờ vé số.

Một tuần sau, trong buổi họp thông báo trả phòng, Lâm Duyệt dẫn theo đám người thuê trắng trợn kia đến để xem tôi thất bại thê thảm.

Tôi bước lên sân khấu, theo sau là một nhóm vệ sĩ áo đen.

“Thưa các vị, cảm ơn mọi người đã giúp tôi hạ quyết tâm.”

Tôi mỉm cười nói: “Tòa nhà này, từ hôm nay, chính thức trở thành ‘Khách sạn cao cấp Hòa Lân’ — do tôi vừa đăng ký bằng khoản tiền thưởng năm triệu. Phòng đơn tám trăm một đêm, hoan nghênh quý vị đặt phòng.”

Tiếng gõ búa của thẩm phán vang lên. Âm thanh không lớn, nhưng như đập tan cả nửa đời tâm huyết của tôi.

“Tuyên bố bản án: bị cáo Trần Tĩnh, trong vòng ba mươi ngày kể từ khi bản án có hiệu lực, phải tháo dỡ toàn bộ các vách ngăn trái phép của ‘Nhà Hòa Lân’, khôi phục lại hiện trạng ban đầu của tòa nhà.”

“Đồng thời bị xử phạt hành chính: hai trăm nghìn tệ.”

Đầu tôi như nổ tung một tiếng “ong”, cơ thể lảo đảo, cố vịn vào lan can trước mặt mới đứng vững.

Sau lưng tôi là tiếng reo hò không thể kìm nén nổi.

“Thắng rồi! Bọn mình thắng rồi!”

“Tuyệt quá! Chính nghĩa muôn năm!”

Tôi quay đầu lại, nhìn những khuôn mặt trẻ trung quen thuộc, giờ đây đang rạng rỡ trong niềm vui chiến thắng.

Họ là những người từng thuê phòng tại “Nhà Hòa Lân”.

Đứng ở hàng đầu, được mọi người vây quanh, là một thanh niên tên Lâm Duyệt — sinh viên ưu tú của Đại học Chính pháp.

Cậu ta đang đứng trước ống kính truyền thông, phát biểu đầy khí thế.

“Chúng tôi không nhằm vào chủ nhà cá nhân. Điều chúng tôi tranh đấu là công lý cư trú cho tất cả người thuê nhà.”

“Bất kỳ ai cũng không thể lấy danh nghĩa ‘thiện ý’ để đứng trên pháp luật và an toàn.”

Cậu ta nói một cách chính trực, dõng dạc. Trong ánh đèn flash, nom như một người hùng đang vì dân lên tiếng.

Luật sư của tôi bước đến bên cạnh, vẻ mặt mệt mỏi.

“Chị Trần, chúng tôi đã cố hết sức. Bên kia có đội ngũ luật sư quá mạnh, chứng cứ và nhân chứng đều đầy đủ.”

Anh ta thở dài.

“Hay là… cân nhắc hòa giải đi, có thể giảm bớt được khoản phạt.”

Hòa giải ư?

Tôi nhìn gương mặt ngạo nghễ của Lâm Duyệt, nhìn những người từng cười vui gọi tôi là “Chị Trần” — giờ đang mải mê chia sẻ niềm vui chiến thắng, không một ai buồn liếc nhìn về phía tôi.

Tôi khẽ lắc đầu.

“Không.”

Bước ra khỏi tòa án, ánh nắng chói lóa.

Điện thoại rung lên — là tin nhắn của Lâm Duyệt.

“Chị Trần, thua kiện rồi, bọn em thắng rồi!”

Phía sau còn kèm một biểu tượng mặt cười.

Tôi siết chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch.

Tôi tên là Trần Tĩnh, bốn mươi tuổi, độc thân.

“Nhà Hòa Lân” là tài sản duy nhất cha mẹ để lại cho tôi.

Năm năm trước, tôi dốc sạch toàn bộ tiền tiết kiệm, cải tạo lại từ một tòa nhà tập thể cũ kỹ thành một khu căn hộ chia sẻ phù hợp với giới trẻ.

Tôi chia nó thành từng phòng nhỏ ấm cúng, giá thuê chỉ bằng một nửa giá thị trường.

Tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn để xây thêm phòng gym, thư quán và nhà ăn công cộng miễn phí cho mọi người.

Trong nhà ăn, tôi thuê đầu bếp giỏi nhất, mỗi bữa có ba món một canh, chỉ thu đúng mười tệ – giá gốc, không lời một xu.

Tôi từng nghĩ, mình đang làm một việc tốt.

Cho đến khi Lâm Duyệt xuất hiện.

Cậu ta chuyển vào được hai tháng thì bắt đầu lấy lý do an toàn phòng cháy và cải tạo trái phép, rồi lôi kéo những người thuê khác.

“Các chị em, nơi này vốn không hợp pháp, nguy cơ cháy nổ rất lớn!”

“Trần Tĩnh kiếm tiền bất chính, lại còn muốn chúng ta biết ơn cô ta?”

“Chúng ta sống trong xã hội pháp trị, phải biết dùng pháp luật để bảo vệ bản thân!”

Tôi mãi không quên buổi nói chuyện đầu tiên giữa hai người.

Cậu ta dựa người vào ghế, nhìn tôi với vẻ khinh khỉnh:

“Chị Trần, tôi khuyên chị đừng ngây thơ nữa. Thời buổi này mà còn nói đến tình cảm thì nực cười lắm. Giờ người ta chỉ nói chuyện pháp luật thôi.”

Và thế là, tôi trở thành bị cáo.

Người từng mang nước đường đỏ đến cho tôi mỗi kỳ kinh – Tiểu Trương, đứng trước tòa khóc lóc, nói rằng cô ta mất ngủ mỗi đêm vì sợ cháy nhà.

Cậu thanh niên mà tôi từng giúp trả nợ thẻ tín dụng, thậm chí miễn cho một tháng tiền phòng, lại đứng ra làm chứng nói rằng tôi thi công gian dối, vách tường cách âm kém đến mức khiến cậu ta bị suy nhược thần kinh.

Họ nói những gì tôi làm – giá thuê rẻ, tiện ích miễn phí – chẳng qua chỉ là kẹo độc bọc đường để ru ngủ bọn họ.

Họ biến tôi thành hình tượng một chủ nhà tham lam độc ác, coi mạng người như cỏ rác.

Còn tôi, cãi thế nào cũng vô ích.

Tôi thua rồi.

Thua hoàn toàn.

Hai trăm nghìn tiền phạt, cộng thêm chi phí tháo dỡ và khôi phục hiện trạng, đủ để tôi phá sản ngay lập tức.

Ngôi nhà tôi xây dựng bằng cả đời tích cóp, cuối cùng lại trở thành ngọn rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.

Đêm đó, tôi co ro trong văn phòng trống rỗng của “Nhà Hòa Lân”.

Chỗ này cũng sắp bị niêm phong rồi.

Điện thoại cứ reo không ngừng — toàn là cuộc gọi đòi nợ.

Công ty thi công, bên vật liệu, rồi ngân hàng… tất cả thay phiên nhau gọi đến.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)