Chương 4 - Trạm Nhận Thư Tình Viết Tay

4. Quản gia mắt xanh

Đó là một căn phòng tăm tói, rèm kéo kín, ánh sáng duy nhất đến từ chiếc bể cá khổng lồ cạnh tường.

Một con cá bay xinh đẹp, cái đuôi phủ đầy sao thắp sáng góc phòng như một ngọn đèn.

Hứa Miểu ôm chân co ro trên giường công chúa màu trắng phủ đầy quần áo, nhìn cô giống như viên ngọc trai trong vỏ sò.

Nhưng viên ngọc trai ấy có vẻ không vui lắm, cô lại bị thất hứa rồi.

“Cùng lắm thì tôi tự mình đến Đông Tam Tinh là được chứ gì!” Cô dù sao cũng đã thành niên, dù xa nhà cũng không thể lúc nào cũng cần người giám hộ đi cùng được.

Visian ở ngoài cửa đành phải nhắc nhở cô: “Hứa Miểu tiểu thư, tình huống của ngài rất đặc biệt, cho dù đã thành niên những vẫn cần có người đồng hành đi cùng ngài lên phi thuyền đi đường dài, nếu không sân bay sẽ không cho ngài đi.”

Một cái gối mềm mại bị ném lên ván cửa.

“Rõ ràng không có ai quan tâm tôi, tại sao lại không cho tôi ra cửa cơ chứ!”

Cô ném hết những bộ lễ phục có giá trị xa xỉ đó xuống giường giống như đống giẻ lau.

“Nếu đã không thể bên cạnh tôi thì ngay từ đầu đã không nên đồng ý với tôi.”

“Rõ ràng thích đứa con khỏe mạnh còn đến trước mặt tôi giả vờ làm bố mẹ tình cảm sâu nặng. Nếu đã rảnh rỗi như vậy thì thà cho tôi thêm ít tiền, để tôi mua hải quan luôn đi.”

“Hứa Miểu tiểu thư, nhận đồ hối lộ là hành vi trái pháp luật.”

“Vậy cứ giam tôi lại đi! Không phải tôi vẫn luôn bị nhốt lại hay sao?”

Visian nghe tiếng cô tức giận đến bật khóc, trung tâm số liệu có chút trì trệ và các hướng dẫn cơ bản cứ chạy vòng tròn nhiều lần, tất cả đèn xanh đều được thông qua.

Anh chỉ biết thở dài và phân tích đi phân tích lại luật của Liên bang, cuối cùng cũng tìm ra được sơ hở.

“Nếu ngài muốn đi, ngài có thể đợi thêm hai ngày nữa có được không?” Visian gửi một bản sao thông tin và lịch trình vào email của cô.

“Tôi sẽ đăng ký làm bạn đồng hành của ngài. Có 50% khả năng tôi sẽ có tư cách lưu trú trong thời gian có hạn và có thể đưa ngài đi du lịch.”

Cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Đôi mắt của cô sáng ngời: “Thật sao? Đừng có lừa tôi!”

Đôi mắt xanh thẳm của Visian phản chiếu ảnh ngược gương mặt của chủ nhân, khuôn mặt xinh đẹp lại bướng bỉnh, yếu ớt lại cố chấp.

Tên của cô được viết vào phần cốt lõi cơ bản của Visian và để cô được sống hạnh phúc chính là sứ mệnh duy nhất của Visian.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nguyện vọng của ngài.”

Ba ngày sau, Visian thông qua phần xét duyệt nghiêm khắc nhất của Liên bang, anh có thân phận công dân tạm thời trong một tháng, trở thành người máy đầu tiên trong lịch sử có thể làm được điều này.

Điều này cũng có nghĩa anh sẽ trở thành “Người giám hộ” dẫn Hứa Miểu tiểu thư của anh đi đến Đông Tam Tinh.

Hứa Miểu ôm cánh tay lạnh như băng của anh và hoan hô rất lâu.

“Qúa tuyệt vời, Visian anh chính là thiên sứ của tôi!”

Tuy rằng người máy không có cảm giác xấu hổ lẫn đạo đức nhưng anh cũng biết chủ nhân đang đu trên người mình giống như một con koala.

“Trước khi khởi hành, ngài cần phải hoàn thành việc kiểm tra thể chất tại nhà.”

“Được, nhanh chóng làm xong đi, tôi muốn ra ngoài đi dạo!”

Sau khi giải quyết được vấn đề khó khăn nhất trong việc đi lại, việc duy nhất còn sót lại chính là sắp xếp kế hoạch du lịch, điều này rất đơn giản với Visian. Anh có hệ thống AI tiên tiến nhất của toàn bộ đế quốc, thậm chí có thể nói trung tâm trí não của tinh hạm này cũng chưa ‘cao cấp’ bằng anh.

Hứa Miểu nằm trong căn phòng sang trọng nhất của phi thuyền, chiêm ngưỡng những ngôi sao khi du hành qua hố sâu và cảm thán rằng số tiền có giá trị nhất từ trước đến nay mà cô đã bỏ ra chính là mua Visian.

“Sẽ thật tuyệt nếu cảm xúc của con người cũng có thể mua được bằng tiền, mà tiền thì tôi lại có rất nhiều.”

Ngón tay của cô ấn mở một trang web nhỏ không biết đang quảng cáo cái gì. Có rất nhiều câu lạc bộ khác nhau, có cả con người lẫn không phải con người, nhìn hoa cả mắt rồi lại có chút nhàm chán.

Sau đó người máy quản gia mà cô đã dùng rất nhiều tiền để mua về chỉ biết bất lực nhắc nhở cô: “Hứa Miểu tiểu thư, ngài chỉ có thể tiêu dùng trong phạm vi pháp luật cho phép mà thôi.”

Cô tuy thân tàn nhưng không phế, Hứa Miểu đã dựa vào việc bán tranh để trở thành một phú bà, cô cũng lười giải thích cho anh hiểu cô nghèo đến mức chỉ thừa tiền, chỉ sợ bản thân không có mạng để mà tiêu thôi.

Cô chỉ đành chọc chọc cánh tay mới biết chỉnh nhiệt độ của Visian, cảm giác ấy gần giống như với con người.

“Nếu anh là con người thì tốt biết mấy.”

Visian không hoàn toàn thuộc về cô, Visian là kết quả thành công nhất trong các dự án nghiên cứu và phát triển của anh trai cô. Nhưng anh khuyết thiếu những số liệu thực tế về xã hội.

Anh là người máy có đẳng cấp cao nhất và ngoại hình đẹp nhất trong số các sản phẩm cùng lô, Hứa Miểu mua đồ cũng chưa bao giờ xem giá cả, vì thế sau khi biết quản gia người máy mình tùy tiện mua chỉ có thời hạn sử dụng là năm năm, cô còn chuẩn bị trực tiếp ném anh vào kho hàng.

Nhưng đôi mắt của anh rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Đôi mắt màu xanh giống như nước biển, có thể chịu được giông bão để sinh ra màu sắc tươi mới khác.

Hứa Miểu nằm dựa vào bên cửa sổ, sự xúc động muốn được vẽ Visian dâng lên vô số lần nhưng đều bị cô kiềm chế lại.

Luôn cảm thấy bị thiếu thứ gì đó?

“Đồ ngốc, anh không biết cười như thế nào à, thật lãng phí vẻ ngoài đẹp như vậy.”

“Hứa Miểu tiểu thư, ngài có thể tự lựa chọn hình thức mỉm cười của tôi.”

“Ai muốn xem thứ được lập trình sẵn cơ chứ, chán ngắt.” Cô trợn trắng mắt, như một con mèo lười biếng nằm phơi nắng trên ban công, cho đến khi tinh hạm cập bến, mùi hoa hồng từ Đông Tam Tinh bay lên boong tàu.

Visian mang hành lý dẫn Hứa Miểu rời thuyền, đại tiểu thư mới hoàn thành liệu pháp gen cảm thấy rất tự tin, cô linh hoạt nhảy lên sau lưng anh, lộ ra nửa người trên, chỉ vào biển hoa hồng đỏ như nhung kia, kêu to.

“Visian! Là vườn hoa hồng Miêu Mễ! Một mảnh vườn lớn như vậy!” Loại hoa hồng nổi tiếng vì sự mảnh mai lẫn sự xinh đẹp của nó khi ở những tinh cầu khác chỉ có hình ảnh ba chiều, đây là lần đầu tiên Hứa Miểu nhìn thấy vật thật.

“Chim Vân tức và cỏ Trúc Mộng nữa, thì ra khi chưa bị hái nó lại lớn như thế, một cây lớn ơi là lớn!”

Hứa Miểu rất ít khi có cơ hội ra khỏi cửa, cho dù mỗi khi đi ra ngoài cũng sẽ luôn có gia đình và đoàn đội chữa bệnh đi theo cùng, đội hậu cần sẽ đi theo cô suốt trong toàn bộ quá trình.

Đây là lần đầu tiên cô đi du lịch nhẹ nhàng như vậy, Visian đã xử lý mọi chuyện đâu vào đấy hết rồi.

Gió thổi mang theo tiếng cây cối rì rào như đang nói nhỏ, trên mặt Hứa Miểu cũng tràn ngập hơi thở nhẹ nhàng dịu dàng của thiên nhiên, cô như một con mèo đột nhập vào rừng rậm, hai tay chống hông vui vẻ tuyên bố: “Tôi thích nơi này!”

Visian sắp xếp cho cô một căn phòng phù hợp nhất, mỗi ngày anh sẽ đưa cô đến bất kỳ nơi nào mà cô muốn.

Anh sẽ cầm theo giá vẽ tranh, thỉnh thoảng trên người sẽ treo một Hứa Miểu đang cười ha ha.

Khí hậu ở Đông Tam Tinh rất thích hợp để những loài thực vật quý giá này sinh trưởng. Sau khi vui vẻ sống mấy ngày trong thiên nhiên tuyệt đẹp, Hứa Miểu mới được Visian nhắc nhở, các anh trai của cô đã đợi tin tức của cô rất lâu rồi.

“Uầy, đàn ông thật phiền phức, sao không tự qua đây mà tìm tôi cơ chứ?”

Anh cả gửi tấm thiệp mời tham gia yến hội đến cho cô, còn chuẩn bị cả lễ phục, anh hai cũng gửi trang sức và chuyên viên trang điểm đến.

Hứa Miểu nhàm chán đóng bưu kiện lại, cô tự hỏi mình nên đối phó bữa tiệc tối nhàm chán này như thế nào.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Visian.

Quản gia ấy cao lớn lại có mái tóc vàng mắt xanh, anh dịu dàng nhìn qua đây giống như đang dùng ánh mắt để hỏi xem cô có cần sự giúp đỡ nào không.

Hứa Miểu nãy ra ý tưởng, cô kêu quản gia chuyên nghiệp của mình cúi người xuống, cô nâng cằm anh nhìn trái nhìn phải như một tên lưu manh, cuối cùng mới như khám phá được một thế giới mới, cô hỏi: “Visian, anh biết khiêu vũ không?”