Chương 8 - Trái Tim Trong Khách Sạn
Ông đang ngồi trên ghế bập bênh cạnh cửa sổ, tắm nắng.
Sau khi ngừng dùng thuốc và được bác sĩ điều trị chuyên sâu, tinh thần ông đã khá hơn nhiều.
Dù trí nhớ vẫn đôi lúc lẫn lộn, nhưng ít nhất… ông đã nhận ra tôi.
“Ba.” Tôi đến gần, ngồi xổm xuống cạnh ông.
Ông quay đầu lại, đôi mắt mờ đục nhìn tôi, nở một nụ cười hồn nhiên như đứa trẻ.
“Tiểu Khê, con đến rồi.”
Ông đưa bàn tay khô gầy ra, xoa nhẹ lên đầu tôi.
“Đừng sợ, có ba ở đây rồi.”
Nước mắt tôi lập tức trào ra, tôi chôn đầu vào đầu gối ông mà bật khóc nức nở, tất cả những lớp vỏ cứng cỏi trong tôi hoàn toàn vỡ òa.
Cha không nói gì, chỉ dùng đôi bàn tay nhăn nheo của mình, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi từng nhịp một.
Giống hệt như khi tôi còn bé.
Tôi khóc thật lâu, rồi mới ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt.
“Ba, mọi chuyện qua rồi.”
“Ừ, qua rồi.” Ông mỉm cười đáp.
Ánh nắng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu rọi lên người.
10.
Một năm sau.
Tôi chính thức tiếp quản Tập đoàn Lâm thị.
Sự thật chứng minh, tôi phù hợp với vị trí này hơn Cố Yến gấp bội.
Dưới những cuộc cải cách mạnh mẽ và quyết đoán của tôi, thành tích của tập đoàn không những không giảm mà còn lập kỷ lục mới.
Tôi còn lấy danh nghĩa của cha, thành lập một quỹ từ thiện chuyên hỗ trợ những người già bị lừa đảo và bạo hành.
Trong buổi tiệc thành lập quỹ, tôi với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, lên sân khấu phát biểu.
Dưới ánh đèn sân khấu, nhìn từng gương mặt phía dưới, lòng tôi ngập tràn cảm xúc.
“…Chúng ta không thể ngăn cản bóng tối, nhưng có thể chọn làm một tia sáng. Chúng ta không thể diệt trừ hết tội ác, nhưng có thể chọn xây dựng hàng rào phòng vệ.”
“Tôi hy vọng, quỹ từ thiện này, có thể trở thành ánh sáng ấy, thành hàng rào ấy.”
“Cảm ơn mọi người.”
Tôi cúi đầu, phía dưới vang lên tràng pháo tay như sấm.
Bước xuống sân khấu, chú Minh cầm một ly sâm panh đi tới.
“Phát biểu rất hay.” Ông mỉm cười. “Nếu ba cháu thấy cháu hôm nay, chắc chắn sẽ rất tự hào.”
Tôi khẽ cười: “Ông ấy đã thấy rồi.”
Kết thúc tiệc, tôi một mình đi ra ban công trong khuôn viên biệt thự.
Gió đêm lành lạnh, khẽ cuốn tóc tôi bay.
Tôi lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh.
Đó là ảnh Cố Yến trong trại giam.
Anh ta đầu cạo trọc, mặt mày tiều tụy, ánh mắt trống rỗng — không còn chút khí thế ngày xưa.
Tôi nhìn tấm ảnh ấy, lòng bình lặng, rồi ấn nút xóa.
Tấm ảnh biến mất, người đó cũng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Điện thoại reo lên — là một số lạ.
Tôi do dự một chút rồi vẫn bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trẻ tuổi, trầm ấm:
“Xin hỏi, có phải là cô Lâm Khê không? Tôi là giáo sư khoa Kiến trúc của Đại học XX. Tôi đã xem tác phẩm của cô trong cuộc thi thiết kế ‘Ánh sáng đô thị’, rất ấn tượng. Không biết cô có hứng thú đến trường chúng tôi, chia sẻ một buổi nói chuyện với sinh viên không?”
Tôi sững người.
Đó là giấc mơ mà tôi đã từ bỏ từ rất lâu, vì hôn nhân.
Tôi từng nghĩ, mình sẽ không bao giờ cầm lại cây bút vẽ nữa.
“Cô Lâm Cô vẫn nghe máy chứ?”
Tôi hoàn hồn, khóe môi khẽ cong lên.
“Được chứ.” Tôi nói, “Là vinh hạnh của tôi.”
Tắt điện thoại, tôi nhìn về ánh đèn thành phố phía xa, hít sâu một hơi thật dài.