Chương 7 - Trái Tim Bị Đánh Cắp

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Cổ phần thì tôi nhận, nhưng lời xin lỗi thì không.”

“Anh không có tư cách thay Bạch Chỉ Nhụy xin lỗi tôi. Tôi muốn chính miệng cô ta nói ra — rằng cô ta sai rồi.”

Bạch Kỳ lập tức lạnh mặt nhìn về phía Bạch Chỉ Nhụy :

“Không nghe thấy Ly Ly nói gì à? Mau xin lỗi đi!”

Nhưng gương mặt của Bạch Chỉ Nhụy đỏ bừng lên vì tức giận, nghẹn mãi, vẫn không thể thốt ra được một chữ nào.

Cuối cùng, cô ta vùng dậy, lao ra ngoài.

Cửa biệt thự đóng sầm một tiếng.

Còn lại chúng tôi — cả gia đình — tiếp tục ăn mừng, chẳng ai buồn quan tâm đến sống chết của cô ta.

Trong nửa tháng sau đó, Bạch Chỉ Nhụy không hề quay về nhà.

Tôi bận tối mắt tối mũi, Bạch Kỳ thì lười để tâm.

Cô ta có gọi vài cuộc về nhà, nhưng ba mẹ đều lạnh nhạt, hờ hững.

Sau khi nhận ra chuyện bỏ nhà đi chẳng có tác dụng gì, lại thêm tiền tiêu cũng cạn,

Nửa tháng nữa trôi qua Bạch Chỉ Nhụy mặt mũi xám xịt lặng lẽ quay về.

Chỉ là lần này, cô ta không về một mình — mà còn dắt theo một người đàn ông.

Người đó tôi cũng biết — Giang Nam, công tử nổi tiếng ăn chơi nhất Hải Thành.

Nghe nói số bạn gái của anh ta còn nhiều hơn số đôi giày trong tủ.

Vừa vào cửa, cô ta đã nắm chặt tay mẹ tôi, nức nở:

“Mẹ ơi, con vẫn còn giá trị mà, mẹ không thể bỏ rơi con!”

“Anh Giang Nam đồng ý cưới con rồi. Chỉ cần gia đình mình đồng ý liên hôn, con sẽ mang lại lợi ích cho nhà mình!”

Có những lúc, người ta chỉ biết cười vì… không còn lời nào để nói.

Nhà họ Giang cũng có chút thực lực, không ngờ Bạch Chỉ Nhụy lại có thể nghĩ ra chiêu này.

Trên bàn ăn, Giang Nam ngồi vắt chân, bộ dáng lười nhác, khiến sắc mặt ba mẹ tôi đen như đá.

Tôi tốt bụng nhắc nhở một câu:

“Công tử Giang Nam nổi tiếng với đủ loại tai tiếng ở Hải Thành, sao tự nhiên lại muốn kết hôn với Chỉ Nhụy ?”

Ai ngờ còn chưa kịp để Giang Nam lên tiếng, Bạch Chỉ Nhụy đã nổi đóa:

“Bạch Ly! Không đến lượt cô lo chuyện của tôi! Dù sau này anh Giang Nam có ba, bốn bồ nhí thì tôi cũng cam lòng!”

“Với những gia đình như chúng ta, tình cảm chẳng là gì hết!”

Giang Nam nhếch môi, vắt chân cười:

“Nói đúng lắm. Chính sự rộng lượng của Chỉ Nhụy mới là điều tôi thích nhất.”

“Vả lại, Chỉ Nhụy đã có thai rồi. Tôi biết cô ấy địa vị thấp trong nhà.”

“Nếu tôi không cưới, chắc cũng chẳng ai thèm lấy cô ấy đâu.”

Sắc mặt ba mẹ càng lúc càng khó coi, chỉ cảm thấy… mất hết mặt mũi.

Còn tôi thì… thế giới quan như sụp đổ, nhưng vẫn quyết định tôn trọng — và chúc phúc.

Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay trị giá cả chục triệu, đưa cho cô ta:

“Được thôi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Đúng lúc đang túng tiền, Bạch Chỉ Nhụy dù căm ghét tôi, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy chiếc vòng ngay lập tức.

“Tôi sẽ không cảm ơn cô đâu, vì đây là thứ cô nợ tôi!”

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.

Sau bữa ăn, ba tôi và Giang Nam đã thống nhất thời gian gặp mặt lần sau.

Vì đây là một cuộc liên hôn rõ ràng mang tính thương mại, nên hai bên nhanh chóng ký hợp đồng.

Từ nay về sau, quan hệ hợp tác giữa nhà họ Giang và nhà họ Bạch sẽ càng thêm khăng khít.

Nhìn Bạch Chỉ Nhụy vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay với vẻ đắc ý, tôi chỉ biết thở dài trong lòng.

Chương 9

Khi một người phụ nữ đem thân thể mình ra đánh đổi, điều đó chỉ chứng minh — cô ta đã hết đường xoay sở.

Một tháng sau, hai người tổ chức đám cưới.

Tôi quá bận nên không đến, cũng không gửi tiền mừng.

Nào ngờ đêm hôm đó, tôi lại nhận được cuộc gọi từ Bạch Kỳ.

Giang Nam ngay trong đêm tân hôn đã dẫn gái về nhà.

Chẳng những vậy, để thỏa mãn thú vui bệnh hoạn, hắn còn đề nghị chơi trò “nhiều người” với cả Bạch Chỉ Nhụy — khi cô ta đang mang thai.

Bạch Chỉ Nhụy không chịu, khóc lóc giãy giụa, kết quả là bị bạo hành đến mức sảy thai.

Trong điện thoại, hình như Bạch Kỳ cũng đang bị đánh.

Cái lòng tốt kiểu “thánh mẫu” của anh ta… chắc phải bị đánh đến chết mới chịu tỉnh ra.

“Ly Ly! Mau sắp xếp người tới đi! Tuyệt đối không thể để ba mẹ biết chuyện này!”

“Hai người họ lớn tuổi rồi, biết được chắc không chịu nổi đâu!”

“Anh biết trước kia anh có lỗi với em, nhưng thời gian này anh đối xử với em cũng không tệ đúng không? Coi như vì tình nghĩa, giúp Chỉ Nhụy lần này đi!”

“Giang Nam đúng là cầm thú, Chỉ Nhụy đã ngất xỉu rồi!”

Tôi bật cười, nhưng khi lên tiếng thì lại tỏ vẻ ngơ ngác:

“A lô? A lô——”

“Có nghe thấy không đấy? Hình như sóng yếu quá… A lô?”

Tôi đưa điện thoại ra xa dần, sau đó dứt khoát cúp máy.

Nhìn đồng hồ trong văn phòng, đã khuya.

Tôi gọi cho mẹ.

“Mẹ ơi! Hình như Bạch Chỉ Nhụy gây chuyện bị Giang Nam đánh, con nghe nói đứa bé cũng không giữ được rồi!”

“Con đang tăng ca ở tỉnh ngoài, không về kịp, mẹ đi xem sao nhé!”

Kết quả cuối cùng của vụ việc là — nhà họ Giang và nhà họ Bạch chính thức đoạn tuyệt quan hệ.

Giang Nam và Bạch Chỉ Nhụy cũng ly hôn.

Ba mẹ hoàn toàn thất vọng, ngay cả Bạch Kỳ — người lén lút đi giúp lúc nửa đêm — cũng bị phạt liên đới.

Họ cắt toàn bộ thẻ tín dụng của Bạch Chỉ Nhụy , đồng thời tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cô ta.

Tất cả công ty dưới tên Bạch Kỳ đều được chuyển sang tôi quản lý.

Thật là… sướng quá trời!

Kiếp trước tôi không tranh giành, không phản kháng, mặc kệ Bạch Kỳ nhét tôi vào biệt thự ngoại ô,

Mặc kệ Bạch Chỉ Nhụy cứ năm lần bảy lượt đến khiêu khích, chửi bới, mà tôi chẳng dám cãi lại nửa lời.

Nhưng kiếp này — tôi đã trả hết từng món một.

Giờ đây, số cổ phần trong tay tôi còn nhiều hơn cả ba mẹ.

Tôi chính là người thật sự nắm quyền trong nhà họ Bạch.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)