Chương 4 - TRẠI NUÔI QUỶ

13.

Tiểu Tuyết đứng bên cạnh tôi, nét mặt có chút bối rối.

Tôi vòng tay ôm lấy vai con bé: "Sao thế Tiểu Tuyết, có chuyện gì vậy?”

Tiểu Tuyết nói: "Viện trưởng.”

Mặt Tiểu Tuyết đỏ bừng, lắp bắp nói: "Liệu con có thể… liệu có thể gọi viện trưởng là mẹ được không?”

Tôi mỉm cười: "Đương nhiên là được rồi.”

“Mẹ, viện trưởng là mẹ!”

Những đứa trẻ ở bên cạnh cũng vây lấy tôi gọi to: "Mẹ, viện trưởng là mẹ của chúng con.”

Chuông gió trước cổng cô nhi viện vang lên, trong sân không có gió mà cây liễu vẫn lay động.

Tiếng đàn ông trầm thấp vang lên: "Các con à, ta đã quay về rồi.”

“Ba ơi!”

“Daddy!”

“Phụ thân!”

Những đứa trẻ vừa rồi còn vây quanh tôi bây giờ đã vội vàng bỏ rơi tôi, chạy về hướng phát ra âm thanh.

Một người đàn ông tuấn tú mặc sơ mi quần tây đứng trước cổng cô nhi viện.

Tiểu Tuyết ôm lấy đùi anh ta làm nũng.

Tiểu Lượng và Tiểu Khang cũng vây lấy người đàn ông không ngừng huyên thuyên.

Nụ cười của anh ta vô cùng tao nhã và dễ gần, thế nhưng toàn thân tôi lại thấy ớn lạnh vô cớ.

Tôi cảm nhận được một cảm giác áp bức vô cùng nặng nề.

Cùng với nỗi s..ợ h..ãi khiến máu thịt như bị bó..p ngh..ẹt.

"Cung nghênh T..à thần"

"Thế mà lại là nguyên thân của T..à Thần sao?"

"Thế nên bất kể có gi*t bao nhiêu nhãi qu..ỷ cũng chẳng có tác dụng gì, T..à Thần sẽ làm gỏi tất cả, sau đó h..ồi si..nh mấy đứa tiểu qu..ỷ đó"

Một lượng lớn khán giả giống như sóng cả bỗng ào vào phòng phát sóng trực tiếp của phó bản.

"Cung nghênh T..à thần."

"Phải bấm vào nút Pause để ngắm T..à thần."

"Cô nhi viện cuối cùng cũng mở cửa trở lại rồi."

"T..à thần oai phong quá, T..à thần của tôi quá quá quá đẹp trai rồi.”

Phía sau tôi, Lưu Nhị Tráng run lẩy bẩy chẳng khác nào cái sàng.

Người đàn ông dường như cảm nhận được ánh mắt của chúng tôi, cất bước tiến về phía bên này.

Lũ trẻ bám theo sau anh ta.

Lưu Nhị Tráng không chịu nổi áp lực, ngã xuống mặt đất.

Người đàn ông vô cùng lịch sự nói với chúng tôi: "Lần đầu gặp nhau, cảm ơn mọi người đã giúp tôi chăm sóc bọn trẻ.”

Tôi ghìm cái tay đang run lẩy bẩy của mình xuống, trả lời: "Không có gì, chuyện nên làm thôi.”

Người đàn ông hoàn toàn chẳng để ý những gì tôi vừa đáp, quay sang Tiểu Tuyết dịu dàng nói: "Chơi đủ chưa? Tiểu Tuyết, tới gi*t bọn họ đi.”

Thản nhiên như thể đang nói: "Tiểu Tuyết, chúng ta cùng nhau ăn cơm nào vậy.”

Tiểu Tuyết do dự không hành động.

Hắn ta quỳ xuống, vuốt ve đầu của Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết à, không phải con là đứa nghe lời ba nhất hay sao?”

“Ta đã giúp các con bá..o th..ù rồi, các con không phải nên nghe lời ta sao?”

Tiểu Tuyết dắt mấy đứa trẻ tiến lên phía trước vài bước, nó nhìn tôi một lúc, sau đó chạm vào bím tóc trên đầu, vẫn do dự không quyết.

Tôi đã nhìn ra được người đàn ông này thừa sức gi*t tôi chỉ bằng một cái búng tay, thế nhưng hắn không muốn tự mình hạ thủ.

Hắn ta đang tận hưởng niềm vui thống trị.

Tôi cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tiểu Tuyết, không cần nghe lời hắn, con chỉ cần nghe theo trái tim của mình mà thôi.”

“Hắn ta rõ ràng là đang áp đặt đạo đức, hắn giúp các con bá..o th..ù là việc của hắn, con không cần vì vậy mà làm chuyện bản thân mình không muốn.”

Người đàn ông liếc tôi một cái, thì thầm bên tai Tiểu Tuyết: "Con rất thích mẹ viện trưởng có phải không?”

Tiểu Tuyết gật gật đầu.

Trong mắt người đàn ông ánh lên một tia bối rối: "Thế nhưng chỉ hai ngày nữa là mẹ viện trưởng phải đi rồi, con có biết không?”

“Chỉ cần biến mẹ viện trưởng thành tiêu bản thì bà ấy sẽ vĩnh viễn mãi mãi ở lại bên cạnh Tiểu Tuyết.”

Cái ý tưởng thần kinh gì vậy?

Có ai lại đi dạy con nít thế này không?

14.

Tôi tạm thời che đậy nỗi s..ợ h..ãi trong lòng mình.

Khả năng chịu đựng áp lực của tôi vẫn luôn rất tốt.

Tôi mắng cái gã kia một trận: "Anh đang lảm nhảm cái qu..ái gì thế hả?”

“Anh có biết thế nào là mẹ không?”

“Mẹ có thể đi lại, có thể cười nói, có thể chăm sóc mọi người, anh nói coi tiêu bản là cái thứ qu..ái qu..ỷ gì?”

“Nếu một đứa trẻ chỉ cần tiêu bản là đủ rồi, thế thì trên đời còn sinh ra động vật có vú làm gì?”

Người đàn ông ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm, sau đó mỉm cười: "Cô có muốn mãi mãi làm bà mẹ viện trưởng của bọn trẻ không?”

Tôi không hiểu ý của hắn ta cho lắm: "Anh có ý gì?”

Hắn ta nhìn vào mắt tôi nói: "Nếu cô trở nên giống bọn trẻ, cô có thể mãi mãi trở thành mẹ của chúng rồi, có bằng lòng không nào?”

"T..à thần lại mê hoặc tâm trí con người à?"

"Biến thành qu..ỷ á, thế chẳng phải vẫn sẽ ch*t à?"

"Tức là sau khi ch*t đi trở thành một trong số Boss của phó bản, cũng chỉ có T..à thần mới có được năng lực như vậy."

Lũ trẻ háo hức nhìn tôi.

Tiểu Tuyết kéo nhẹ góc áo của tôi nói: "Mẹ viện trưởng ở lại đây đi mà.”

Người đàn ông nói: "Cô sẽ có được thân thể bất tử và sức mạnh phi thường, so với mấy đứa trẻ này còn mạnh hơn nhiều.”

Tôi chẳng đáp lời, xoay người đối diện với lũ trẻ.

Tôi hỏi bọn chúng: "Các con có biết thế nào là tình yêu không?”

Trên mặt lũ trẻ đầy vẻ bối rối.

“Yêu không phải là chiếm hữu, mà là tác thành, là buông tay, là hi vọng đối phương có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp.”

“Mẹ rất yêu mấy đứa nhỏ các con, thế nhưng cũng không thể vì vậy mà từ bỏ bản thân, nếu làm như vậy thì mẹ cũng không còn là chính mình nữa rồi.”

Tôi hỏi gã đàn ông: "Vì sao anh lại mở trại trẻ m..ồ cô..i này?”

Hắn ta cười khúc khích: "Đương nhiên là bởi vì tôi yêu những đứa trẻ này.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, nhất định không chịu nhượng bộ: "Có phải bởi vì anh quá cô đơn không? Anh có hi vọng bọn trẻ được sống tốt không?”

“Anh giúp bọn trẻ bá..o th..ù, cho bọn chúng chỗ ở, thế nhưng vì cớ gì lũ trẻ vẫn tràn đầy o..án h..ận?”

“Anh ta từng hỏi bọn chúng muốn gì chưa? Vì cớ gì là một người cha mà anh lại không ở bên cạnh bọn trẻ?”

Những đứa trẻ này không phải là ác qu..ỷ thực sự, chúng vẫn loay hoay ở nơi này nhất định là bởi vì nguyện vọng trong lòng vẫn chưa thực hiện được.

Lúc trước suýt chút nữa làm hại người cũng bởi vì oán khí chưa tiêu tan.

Người đàn ông hỏi lũ trẻ: "Các con muốn gì?”

Tiểu Tuyết cúi đầu không nói, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Tiểu Tuyết hy vọng ba và mẹ viện trưởng sẽ cùng Tiểu Tuyết làm tiêu bản.”

Tiểu Lượng gắn cái đầu của mình lên cổ: "Tiểu Lượng mong rằng Daddy và mẹ viện trưởng sẽ chơi bóng cùng Tiểu Lượng.”

Tiểu Khang sờ mặt: "Tiểu Khang hi vọng phụ thân và mẹ viện trưởng ăn cơm cùng với con.”

Lũ trẻ mồm năm miệng mười thi nhau nói ra nguyện vọng của mình.

Lưu Nhị Tráng mặc dù vẫn chưa thể đứng dậy khỏi mặt đất những vẫn kịp chen miệng vào: "Các trò không muốn thầy Lưu làm gì sao?”

“Tiểu Lượng, sớm nay không phải trò đã nói rằng trò thích thầy Lưu nhất sao?”

Tiểu Lượng nhất thời không nói nên lời, ngượng ngùng đến nỗi cái đầu suýt thì rơi ra.

Tiểu Tuyết vội vàng đỡ lời: "Tiểu Tuyết hy vọng thầy Lưu còn sống.”

“Con cũng hy vọng thầy Lưu còn sống.”

Lũ trẻ thi nhau đồng thanh.

"Ha ha ha, đây là một lời chúc phúc rất tuyệt vời trong phó bản ki..nh dị đó."

"Cái phó bản này chắc chắn sẽ trở thành vết đen trong đời Tráng ca, trước thì bị bò cái giẫm, sau thì sợ đến nỗi biến thành dáng vẻ như thế này luôn."

"Uy lực của T..à thần mấy người không hiểu được đâu, chỉ có thể nói viện trưởng quả không phải người bình thường."

Gã đàn ông lại tiến lên hai bước về phía tôi, vừa hay đứng ngay trước mặt tôi, cúi đầu nhìn xuống.

Lưu Nhị Tráng chống đỡ thân thể lùi lại mấy bước.

Áp lực như núi ùn ùn kéo đến, làm tôi muốn n..ôn m..ửa.

Con ngươi của T..à thần có màu vàng kim, trong đáy mắt chan chứa vẻ lạnh lùng và thờ ơ không thuộc về loài người.

Tôi miễn cưỡng đứng thẳng người, nhìn vào mắt hắn ta.

T..à thần ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Cô cùng tôi hoàn thành ước nguyện của bọn trẻ nhé.”

Tôi dường như không có quyền từ chối.

"T..à thần nói thầm kìa."

"T..à thần đại nhân cũng tới nói thầm vào tai em đi mà."

"Tôi để ý thấy người mới này nằm trong số ít những người chơi có thể nói chuyện được với T..à thần đó."

"ps: Những người chơi mà tôi vừa nói trên sau này đều trở thành Boss của phó bản cao cấp."

Tôi ngước mắt nhìn chằm chằm vào con ngươi màu vàng kim của anh ta: "Được thôi, nhưng sau đó anh phải để tôi và Lưu Nhị Tráng rời đi.”

Anh ta đồng ý.

"Ha ha ha, T..à thần trước giờ chưa bao giờ giữ lời"

"Nếu T..à thần mà chịu giữ lời, tôi đây sẽ đem bàn phím ăn sạch"

15.

Ước nguyện của các bạn nhỏ kỳ thực vô cùng giản đơn, bình dị, nhỏ nhặt và cụ thể.

Chúng chỉ muốn được yêu thương và đồng hành.

Khi những ước nguyện từng cái từng cái được thực hiện, những đứa trẻ cũng lần lượt biến mất.

Sau khi chúng tôi cùng Tiểu Tuyết làm xong chiếc lá tiêu bản, tôi đã tết cho con bé một kiểu tóc thật xinh.

Tiểu Tuyết nói: "Mẹ, ba, cảm ơn hai người.”

Lúc này đã là chạng vạng ngày thứ năm.

Bây giờ đứa trẻ duy nhất còn ở cô nhi viện chỉ có mình An An.

Suốt hai ngày này An An hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, giống hệt như cuộc sống của một em bé bình thường.

Gã đàn ông kia hỏi tôi: "Nguyện vọng của đứa nhóc này rốt cuộc là gì thế?”

Tôi cười: "Ước nguyện của An An đã thành hiện thực rồi.”

Tôi cắt sợi dây rốn trên bụng cho An An, bé con "ô ô ô" vài tiếng, cuối cùng cũng biến mất.

Trong sân cô nhi viện lúc này chỉ còn lại tôi và gã đàn ông kia.

Hắn ta nhìn tôi hỏi: "Hãy ở lại đây bầu bạn với ta đi, nhân loại kia.”

“Từ nay cô sẽ không còn phải chịu đựng bệnh tật, khổ đau và cái ch*t, ta sẽ ban cho cô sức mạnh tuyệt vời nhất, để cô trở thành người hộ vệ của ta.”

“Bọn họ sẽ phải s..ợ h..ãi cô, ca ngợi cô, sùng bái cô.”

"Đúng là trâu bò, trực tiếp trở thành người hộ vệ luôn kìa."

"T..à thần đại nhân, em cũng muốn làm người hộ vệ của anh."

"Còn sống không phải tốt hơn sao hả lầu trên?"

"T..à thần rất thích viện trưởng nha."

Ngữ điệu của người đàn ông này không phải đang thương lượng, mà là thông báo.

Thế nhưng tôi không nỡ vứt bỏ nỗi s..ợ h..ãi, sự vui vẻ, lo lắng, đau khổ thuộc về loài người.

Tôi cũng chẳng thích làm người hộ vệ dưới tay một ai đó.

Mấy ngày này tôi đã nghe Lưu Nhị Tráng gọi người đàn ông kia là T..à thần.

Tôi sút mấy viên đá nằm lăn lóc trên mặt đất, nói một cách chân thành: "Tôi mong muốn có thể duy trì thân phận nhân loại thêm vài giờ đồng hồ nữa, trước 12 giờ đêm nay, trước khi tôi rời đi, tôi sẽ trở thành người hầu trung thành của anh.”

Tôi kéo Lưu Nhị Tráng đi dạo, tưới nước, nấu ăn, vắt sữa.

Lưu Nhị Tráng mặt đầy vẻ u sầu: "Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Cô sắp bị biến thành qu..ỷ rồi!”

“Cô có biết chỉ nhân loại mới có thể rời khỏi phó bản không?”

Tôi chặt cành liễu khô, nói với Lưu Nhị Tráng: "Chẳng có cách nào cả, anh nên cầu nguyện sau này đừng có gặp phải tôi.”

Lưu Nhị Tráng: "…”

"Ha ha ha, tôi bắt đầu mong chờ phó bản của viện trưởng rồi."

"Viện trưởng trực tiếp từ người chơi mới trở thành Boss, quả đúng là trâu bò."

"Nhưng tôi muốn xem viện trưởng đánh phó bản cơ."

Trước nửa đêm, T..à thần đã khắc một ấn ký màu vàng kim lên lòng bàn tay tôi.

Những hoa văn phức tạp dần dần thành hình trong lòng bàn tay tôi, một cơn đau rát kéo đến nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được.

"Lần đầu thấy T..à thần dịu dàng như vậy đó."

"Mấy lần trước chẳng phải lần nào cũng bóp ch*t người chơi sau đó tùy tiện vẽ mấy cái à?"

"Mặc dù tôi nhìn không hiểu ấn ký này của T..à thần, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy so với những ấn ký khác trên người lũ yêu ma qu..ỷ qu..ái kia có gì đó không giống."

Tôi cảm thấy sức sống trong cơ thể mình nhanh chóng tiêu tan, tay chân tôi trở nên lạnh ngắt.

Tôi chạm vào khuôn mặt mình, đây chính là cảm giác biến thành qu..ỷ sao?

Tôi lại nhìn Lưu Nhị Tráng, cảm thấy tay chỉ khẽ động một cái liền có thể bóp ch*t anh ta.

Tôi thấy cánh cửa rời khỏi phó bản đang mở ra.

Tôi nói với T..à thần rằng mình muốn đi tiễn Lưu Nhị Tráng.

"Tráng ca thế mà thực sự sống sót này."

"Tráng ca sau này có thể huyên hoang mấy năm luôn."

"Chủ yếu là nhờ viện trưởng trâu bò, T..à thần thậm chí chẳng thèm để ý đến Tráng ca."

Tôi cùng Lưu Nhị Tráng tiến về phía cánh cửa rời khỏi nơi này.

"Hệ thống, tôi muốn sử dụng đạo cụ tua ngược thời gian 3 phút của mình."

Tôi một lần nữa lại trở thành con người, ấn ký trong lòng bàn tay đã biến mất.

Rào chắn của hệ thống đã được nâng lên, gã đàn ông kia không thể đi qua được.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt hắn ta từ bối rối chuyển sang phẫn nộ.

"Mẹ nó!"

"Cái này mới gọi là sử dụng đúng cách đạo cụ có tính giới hạn đây này."

"Kỳ thực cũng bởi vì T..à thần bị phong ấn trở thành mảnh vỡ, phó bản này chỉ là một mảnh vỡ của T..à thần mà thôi, nếu không chưa chắc hệ thống đã ngăn được ngài ấy."

Tôi nghe thấy giọng của gã đàn ông kia: "Nhân loại kia, cô lừa ta.”

Tôi trả lời hắn: "Là anh không giữ lời trước.”

“Anh dùng sức mạnh tuyệt đối để uy hiếp kẻ khác phải phục tùng, thế nhưng điều này là không đúng, chúng tôi tuân theo chỉ vì s..ợ h..ãi anh mà thôi.”

“Anh có biết sự phục tùng tuyệt đối là như thế nào không, nó xuất phát từ tình yêu và sự tôn trọng.”

Tôi vẫy tay với hắn.

Tôi không thể nghe thấy giọng của gã đàn ông đó nữa, chúng tôi đã trở lại khu vực đại sảnh của trò chơi.

16.

----------- Lời bạt -----------

Trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Phó bản cô nhi viện đã hoàn thành, từ nay vĩnh viễn bị đóng lại."

"Vì sao phải đóng cửa vĩnh viễn thế?"

"Mấy tên nhóc qu..ỷ bị người chơi gi*t lúc trước chẳng phải đã được T..à thần h..ồi si..nh toàn bộ rồi hay sao?"

"Tôi nghĩ như thế này, bởi vì thứ quanh quẩn ở đó vốn là những o..án h..ận và chấp niệm của đám tiểu qu..ỷ thế nên luôn có thể h..ồi si..nh được, bây giờ viện trưởng đã giúp chấp niệm của chúng hoàn thành, o..án h..ận cũng tiêu tan, thế nên T..à thần chẳng có cách nào giúp chúng sống lại được nữa."

"Tôi muốn biết mấy kẻ đặt cư..ợc người chơi mới chẳng sống nổi qua mấy phút ấy, bây giờ mặt bị vả có đau không?"

"Viện trưởng vĩnh viễn là thần, tôi có chút phải lòng viện trưởng rồi."

Trong đại sảnh trò chơi có không ít người chúc mừng Lưu Nhị Tráng đã hoàn thành phó bản cô nhị viện.

"Không hổ là Tráng ca, loại phó bản này mà cũng vượt qua."

"Mấy người chơi cũ kia đối với cái phó bản này ai nấy đều kiêng dè giữ miệng im thít, tôi biết thế nào Tráng ca cũng có thể thoát ra mà."

"Mấy người chơi cũ đều nói Tráng ca chắc chắn rất ngầu, Tráng ca của tui trâu bò thật đấy."

Lưu Nhị Tráng được chúc mừng nhiều đến nỗi bản thân có chút ngượng ngùng.

Tôi lặng lẽ đứng bên cạnh anh ta.

Bọn họ nhìn thấy tôi bèn hỏi Lưu Nhị Tráng: "Đây là người mới à, Tráng ca, trình độ của người mới này thế nào?"

Lưu Nhị Tráng gãi đầu nhìn tôi.

Tôi nhẹ nhàng nói: "Tráng ca rất chiếu cố tôi."

Đám người đó đều la ó: "Tráng ca à, đàn ông thẳng như ruột ngựa giống anh cuối cùng cũng giác ngộ rồi sao."

Lưu Nhị Tráng còn muốn giải thích gì đó nhưng lại không thể giải thích rõ ràng.

Tôi không ở lại đó nữa, nghe theo thông báo nhắc nhở của hệ thống tìm được phòng của mình.

Theo thông báo của hệ thống, tiếp theo đây tôi còn phải đi đánh phó bản khác.

Tôi chọn đi tắm nước nóng trước.

Tắm rửa sấy tóc xong xuôi tôi chợt cảm thấy lòng bàn tay mình nóng rát.

Tôi nhìn vào lòng bàn tay, ấn ký màu vàng biến mất trước đó đã quay lại rồi.