Chương 18 - Trà Yêu
Dưới sự che chở của bóng đêm, ta tìm thấy một cái lỗ chó bí mật thông ra ngoài dựa theo trí nhớ ở kiếp trước, sau khi ra ngoài thì đi thẳng tới ngôi miếu đổ nát.
Khi đi ngang qua vườn trà An thị, ta loáng thoáng nghe được tiếng khóc truyền tới từ phía cây trà cổ thụ.
Ta hạ thấp cơ thể đi vào vườn trà, lặng lẽ đến kiểm tra, cuối cùng thấy được một cảnh tượng khiến người ta rợn tóc gáy.
An Lục Hoa quỳ gối bên cạnh bàn thờ đặt bên dưới gốc cây trà cổ thụ, Tào bà tử bế một đứa bé mới hai ba tuổi như đang xách một con gà. Bà ta dùng chiếc d/a/o nhọn đ/â/m thẳng vào cổ đứa bé, m/á/u tươi phun ra thành một vòng xung quanh cây trà, m/á/u của đứa bé nhỏ từng giọt xuống rễ của cây trà, âm thanh khóc lớn ban đầu dần biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào rồi trở nên im bặt.
Nếu ta nhớ không nhầm thì đứa bé đó được mấy người kia nhặt về mấy ngày trước, hình như nó hơi ngốc, không biết ủ trà.
Cành lá của cây trà cổ thụ rung rung rồi dần mở rộng ra, vô số khuôn mặt người vươn ra theo những cành lá, có phẫn nộ, giận dữ, đau buồn hoặc hạnh phúc, một trong số đó có gương mặt cực kỳ giống Thanh Vụ.
Trong khi ta đang vô cùng đau buồn và tức giận, một tiếng thở dài mơ hồ không rõ truyền đến, xuyên qua màng nhĩ đánh thẳng vào tận đáy lòng ta, ta đứng dậy theo bản năng, nhấc chân đá về phía cây trà.
Nhưng người đó lập tức giữ ta lại, kẹp chặt vào nách rồi bỏ chạy.
Trong sương mù, ta nhìn thấy vài bóng người đang đi về phía cây trà cổ thụ như người mộng du.
Chắc hẳn họ đều là những người lén xem lễ cúng.
Thảo nào ở kiếp trước, cho đến tận khi c/h/ế/t, ta cũng chưa từng nghe bất cứ ai nói về chuyện dùng người sống để cúng cho cây trà cổ thụ.
Hóa ra tất cả những người từng nhìn thấy nghi thức cúng bái đều phải c/h/ế/t.
Khi đi ngang qua vườn trà An thị, ta loáng thoáng nghe được tiếng khóc truyền tới từ phía cây trà cổ thụ.
Ta hạ thấp cơ thể đi vào vườn trà, lặng lẽ đến kiểm tra, cuối cùng thấy được một cảnh tượng khiến người ta rợn tóc gáy.
An Lục Hoa quỳ gối bên cạnh bàn thờ đặt bên dưới gốc cây trà cổ thụ, Tào bà tử bế một đứa bé mới hai ba tuổi như đang xách một con gà. Bà ta dùng chiếc d/a/o nhọn đ/â/m thẳng vào cổ đứa bé, m/á/u tươi phun ra thành một vòng xung quanh cây trà, m/á/u của đứa bé nhỏ từng giọt xuống rễ của cây trà, âm thanh khóc lớn ban đầu dần biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào rồi trở nên im bặt.
Nếu ta nhớ không nhầm thì đứa bé đó được mấy người kia nhặt về mấy ngày trước, hình như nó hơi ngốc, không biết ủ trà.
Cành lá của cây trà cổ thụ rung rung rồi dần mở rộng ra, vô số khuôn mặt người vươn ra theo những cành lá, có phẫn nộ, giận dữ, đau buồn hoặc hạnh phúc, một trong số đó có gương mặt cực kỳ giống Thanh Vụ.
Trong khi ta đang vô cùng đau buồn và tức giận, một tiếng thở dài mơ hồ không rõ truyền đến, xuyên qua màng nhĩ đánh thẳng vào tận đáy lòng ta, ta đứng dậy theo bản năng, nhấc chân đá về phía cây trà.
Nhưng người đó lập tức giữ ta lại, kẹp chặt vào nách rồi bỏ chạy.
Trong sương mù, ta nhìn thấy vài bóng người đang đi về phía cây trà cổ thụ như người mộng du.
Chắc hẳn họ đều là những người lén xem lễ cúng.
Thảo nào ở kiếp trước, cho đến tận khi c/h/ế/t, ta cũng chưa từng nghe bất cứ ai nói về chuyện dùng người sống để cúng cho cây trà cổ thụ.
Hóa ra tất cả những người từng nhìn thấy nghi thức cúng bái đều phải c/h/ế/t.