Chương 14 - Trà Yêu
Sau khi hoàng đế uống trà xong, tinh thần sảng khoái hơn nhiều, ông ta hài lòng nói một câu:
“Ban thưởng!”
Đại thái giám đứng bên cạnh ông ta nhận lấy lá trà rồi sai người mang một rương kim nguyên bảo ra. Vừa mới mở rương, ánh sáng long lanh tới chói mắt tràn ngập cả căn phòng khiến người ta không thể nhìn thẳng.
An Lục Hoa vui tới phát khóc, quỳ trên mặt đất hô to vạn tuế.
Lúc hoàng đế khởi giá, An Lục Hoa đưa bình trà và nước pha trà cho đại thái giám bên cạnh hoàng đế:
“Hoàng công công, bình trà này có thể uống được mười lần, uống vào ngày mùng một tháng ba hằng năm.”
Ngày mùng một tháng ba là sinh nhật của Thanh Vụ.
Linh h/ồ/n đã hòa tan trong trà suốt mười năm dần dần thấm vào cơ thể, có thể lợi dụng khí vận và tuổi thọ của thiếu nữ ủ trà để kéo dài tuổi thọ, duy trì nhan sắc.
Đây chính là bí mật của “Trà Tiên”.
“Bệ hạ, ngày mười lăm tháng sau là ngày thần thụ ra đời, là thời cơ tốt để phong thiện thần thụ. Nếu bệ hạ bằng lòng đích thân tới tứ phong thì chắc chắn sẽ ghi danh sử sách.”
Hoàng đế xua tay ngăn lại, nói với Hoàng công công:
“Lễ bộ sắp xếp phong thiện, nói với bọn họ trẫm sẽ đích thân tới tham gia.”
An Lục Hoa hô to vạn tuế, khóe môi mang theo nụ cười đầy ý vị sâu xa.
Hoàng đế lại nói thêm:
“Ta đã đặt một bình trà cho Từ An công chúa, ngươi đã thu xếp xong hết chưa?”
Từ An công chúa là con gái của lão hoàng đế, hoàng đế rất yêu thương nàng ta, nhưng sức khỏe của Từ An từ nhỏ luôn yếu, mạng chẳng sống được bao lâu.
“Bệ hạ yên tâm, đang được ủ rồi, mới tìm được bát tự phù hợp. Nếu như cần dùng tới gấp thì ta có thể sử dụng công pháp để gia trì, chỉ mất năm năm là được.”
An Lục Hòa nhỏ giọng thì thầm.
Hoàng đế hài lòng gật đầu:
“Làm phiền An gia chủ. Trẫm rất thích cái tên ‘Tuyết Nha’ kia.”
Tuyết Nha? Đó là tên ta mà đúng không?
Kiếp này ta phải ủ trà để hiến dâng cho công chúa sao?
Ta nhớ tới hai chữ “Thanh Vụ” trên bình trà màu xanh kia, sống lưng không nhịn được lạnh toát, đụng phải chiếc ghế gỗ bên cạnh phát ra tiếng động.
“Ai?”
Tia lạnh lùng lóe lên trong mắt An Lục Hoa, bà ta dùng sức ngửi mấy cái, tiếng khịt mũi vang rất to trong thính đường yên tĩnh, như thể con dã thú đang tìm mồi vậy.
Đột nhiên, hai tên hầu cận bên cạnh hoàng đế bước tới trước tấm bình phong, trường đao “xoẹt” một tiếng rút ra khỏi vỏ.
Ta nhảy vọt sang một bên, kề sát vào vách tường bịt miệng lại, không dám thở ra hơi, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán như dòng suối nhỏ chảy qua má rồi nhỏ xuống từ cằm, rơi xuống mặt đất.
Mẹ kiếp, đừng nói là sau khi sống lại rồi ta vẫn phải làm bia đỡ đạn đấy nhé?
Lúc này, An Lục Hoa giậm chân thật mạnh, quát to một tiếng “c/h/é/m” như sấm sét.
Cơ thể của ta run rẩy, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Đúng lúc đó, một bóng dáng nhảy vụt từ phía sau tấm bình phong ra ngoài.
Một tiếng “meo” thảm thiết vang lên, con mèo bị hai tên thị vệ c/h/é/m thành hai nửa, m/á/u tươi bắn lên tấm bình phong.
“Haiz, hóa ra là một con mèo thôi!”
Thị vệ “lạch cạch” thu đ/a/o vào trong vỏ, mọi người ở gian ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.
Vì tốc độ c/h/é/m quá nhanh nên sau khi bị c/h/é/m làm đôi, con mèo mướp ngã trên mặt đất với hai mảnh cơ thể vẫn còn sống, không ngừng run rẩy trong vũng m/á/u.
Nếu không phải ta mang lá bùa mà lão đạo sĩ cho bên người, hơn nữa ở đây lại đúng lúc có một con mèo xui xẻo thì chắc chắn người bị c/h/é/m thành hai nửa sẽ là ta.
Không biết là vì sợ hãi hay buồn nôn, dạ dày của ta không ngừng quặn lên, suýt chút nữa thì nôn ra ngoài.
“Ban thưởng!”
Đại thái giám đứng bên cạnh ông ta nhận lấy lá trà rồi sai người mang một rương kim nguyên bảo ra. Vừa mới mở rương, ánh sáng long lanh tới chói mắt tràn ngập cả căn phòng khiến người ta không thể nhìn thẳng.
An Lục Hoa vui tới phát khóc, quỳ trên mặt đất hô to vạn tuế.
Lúc hoàng đế khởi giá, An Lục Hoa đưa bình trà và nước pha trà cho đại thái giám bên cạnh hoàng đế:
“Hoàng công công, bình trà này có thể uống được mười lần, uống vào ngày mùng một tháng ba hằng năm.”
Ngày mùng một tháng ba là sinh nhật của Thanh Vụ.
Linh h/ồ/n đã hòa tan trong trà suốt mười năm dần dần thấm vào cơ thể, có thể lợi dụng khí vận và tuổi thọ của thiếu nữ ủ trà để kéo dài tuổi thọ, duy trì nhan sắc.
Đây chính là bí mật của “Trà Tiên”.
“Bệ hạ, ngày mười lăm tháng sau là ngày thần thụ ra đời, là thời cơ tốt để phong thiện thần thụ. Nếu bệ hạ bằng lòng đích thân tới tứ phong thì chắc chắn sẽ ghi danh sử sách.”
Hoàng đế xua tay ngăn lại, nói với Hoàng công công:
“Lễ bộ sắp xếp phong thiện, nói với bọn họ trẫm sẽ đích thân tới tham gia.”
An Lục Hoa hô to vạn tuế, khóe môi mang theo nụ cười đầy ý vị sâu xa.
Hoàng đế lại nói thêm:
“Ta đã đặt một bình trà cho Từ An công chúa, ngươi đã thu xếp xong hết chưa?”
Từ An công chúa là con gái của lão hoàng đế, hoàng đế rất yêu thương nàng ta, nhưng sức khỏe của Từ An từ nhỏ luôn yếu, mạng chẳng sống được bao lâu.
“Bệ hạ yên tâm, đang được ủ rồi, mới tìm được bát tự phù hợp. Nếu như cần dùng tới gấp thì ta có thể sử dụng công pháp để gia trì, chỉ mất năm năm là được.”
An Lục Hòa nhỏ giọng thì thầm.
Hoàng đế hài lòng gật đầu:
“Làm phiền An gia chủ. Trẫm rất thích cái tên ‘Tuyết Nha’ kia.”
Tuyết Nha? Đó là tên ta mà đúng không?
Kiếp này ta phải ủ trà để hiến dâng cho công chúa sao?
Ta nhớ tới hai chữ “Thanh Vụ” trên bình trà màu xanh kia, sống lưng không nhịn được lạnh toát, đụng phải chiếc ghế gỗ bên cạnh phát ra tiếng động.
“Ai?”
Tia lạnh lùng lóe lên trong mắt An Lục Hoa, bà ta dùng sức ngửi mấy cái, tiếng khịt mũi vang rất to trong thính đường yên tĩnh, như thể con dã thú đang tìm mồi vậy.
Đột nhiên, hai tên hầu cận bên cạnh hoàng đế bước tới trước tấm bình phong, trường đao “xoẹt” một tiếng rút ra khỏi vỏ.
Ta nhảy vọt sang một bên, kề sát vào vách tường bịt miệng lại, không dám thở ra hơi, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán như dòng suối nhỏ chảy qua má rồi nhỏ xuống từ cằm, rơi xuống mặt đất.
Mẹ kiếp, đừng nói là sau khi sống lại rồi ta vẫn phải làm bia đỡ đạn đấy nhé?
Lúc này, An Lục Hoa giậm chân thật mạnh, quát to một tiếng “c/h/é/m” như sấm sét.
Cơ thể của ta run rẩy, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Đúng lúc đó, một bóng dáng nhảy vụt từ phía sau tấm bình phong ra ngoài.
Một tiếng “meo” thảm thiết vang lên, con mèo bị hai tên thị vệ c/h/é/m thành hai nửa, m/á/u tươi bắn lên tấm bình phong.
“Haiz, hóa ra là một con mèo thôi!”
Thị vệ “lạch cạch” thu đ/a/o vào trong vỏ, mọi người ở gian ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.
Vì tốc độ c/h/é/m quá nhanh nên sau khi bị c/h/é/m làm đôi, con mèo mướp ngã trên mặt đất với hai mảnh cơ thể vẫn còn sống, không ngừng run rẩy trong vũng m/á/u.
Nếu không phải ta mang lá bùa mà lão đạo sĩ cho bên người, hơn nữa ở đây lại đúng lúc có một con mèo xui xẻo thì chắc chắn người bị c/h/é/m thành hai nửa sẽ là ta.
Không biết là vì sợ hãi hay buồn nôn, dạ dày của ta không ngừng quặn lên, suýt chút nữa thì nôn ra ngoài.