Chương 12 - Trà Yêu
Giống như kiếp trước, ta và những thiếu nữ ủ trà khác cùng đến lều cháo, thay phiên nhau múc cháo cho dân bị nạn.
Lúc đến lượt lão đạo sĩ, ta cố ý cho ông ta thêm nửa muôi, đổ đầy chiếc bát sứ lớn rồi đưa cho ông ta.
Ông ta sững sờ, ngước con mắt còn lại lên nhìn ta, lộ nụ cười với hàm răng không được đầy đủ nói: “Cô bé thật tốt bụng, lão hủ được một bữa cơm no, nhất định sẽ đền đáp hậu hĩnh.”
Mọi thứ trên thế gian đều có cơ duyên.
Chỉ có làm ông ta nợ ngươi thì mới có thể giúp đỡ ngươi được.
Ta muốn tự tạo một cơ duyên để ông ta giúp đỡ ta.
Sau khi ta đưa muôi cháo cho thiếu nữ ủ trà tiếp theo, lão đạo sĩ vừa uống xong cháo đã vẫy tay với ta:
“Tiểu cô nương, tới đây.”
Xung quanh không có ai, lão đạo sĩ run rẩy móc một lá bùa nhàu nát từ trong ngực ra đưa cho ta:
“Tặng cho ngươi đó, nhớ cất kỹ bên người.”
“Cái này có tác dụng gì?”
Ta nghiêng đầu lật lá bùa ra, nhìn trước nhìn sau một lần.
“Ấn đường ngươi có hắc khí, đuôi lông mày có ách văn, thu hút tà m/a. Lá bùa đó có thể che giấu mùi của ngươi, xua đuổi tai họa, vào lúc mấu chốt có khi còn cứu được ngươi một mạng.”
Lão đạo sĩ vuốt râu nói.
Ta đang định hỏi xin ông ta lá bùa có thể trừ yêu, chẳng ngờ giống hệt kiếp trước, Tào bà tử tìm tới đây.
Ta vội vàng nhét lá bùa vào trong tay áo.
Lão đạo sĩ thấp giọng nói:
“Cách ba dặm từ vườn trà An thị có một chiếc miếu đổ nát, có việc gì cứ tới tìm ta.”
Nói xong ông ta ôm chiếc bát vỡ vào trong lòng, quay người hát bài ca không giai điệu rồi rời đi.
“Mây bên ngoài mấy ngọn núi, đang lúc mặt trời lặn trong vườn trà. Gió xuân thổi lay cây cổ thụ, núi mưa làm ướt những mầm nụ mới...”
Tiếng ca hùng hậu mà thê lương, mang theo chút cô đơn.
Tào bà tử híp mặt hỏi đó là ai.
Ta nhìn bóng lưng của ông ta, ôm chặt cổ Tào bà tử vùi đầu vào váy áo bà ta, run rẩy nghẹn ngào nói:
“A ma, tên điên kia thật đáng sợ…”
Lúc đến lượt lão đạo sĩ, ta cố ý cho ông ta thêm nửa muôi, đổ đầy chiếc bát sứ lớn rồi đưa cho ông ta.
Ông ta sững sờ, ngước con mắt còn lại lên nhìn ta, lộ nụ cười với hàm răng không được đầy đủ nói: “Cô bé thật tốt bụng, lão hủ được một bữa cơm no, nhất định sẽ đền đáp hậu hĩnh.”
Mọi thứ trên thế gian đều có cơ duyên.
Chỉ có làm ông ta nợ ngươi thì mới có thể giúp đỡ ngươi được.
Ta muốn tự tạo một cơ duyên để ông ta giúp đỡ ta.
Sau khi ta đưa muôi cháo cho thiếu nữ ủ trà tiếp theo, lão đạo sĩ vừa uống xong cháo đã vẫy tay với ta:
“Tiểu cô nương, tới đây.”
Xung quanh không có ai, lão đạo sĩ run rẩy móc một lá bùa nhàu nát từ trong ngực ra đưa cho ta:
“Tặng cho ngươi đó, nhớ cất kỹ bên người.”
“Cái này có tác dụng gì?”
Ta nghiêng đầu lật lá bùa ra, nhìn trước nhìn sau một lần.
“Ấn đường ngươi có hắc khí, đuôi lông mày có ách văn, thu hút tà m/a. Lá bùa đó có thể che giấu mùi của ngươi, xua đuổi tai họa, vào lúc mấu chốt có khi còn cứu được ngươi một mạng.”
Lão đạo sĩ vuốt râu nói.
Ta đang định hỏi xin ông ta lá bùa có thể trừ yêu, chẳng ngờ giống hệt kiếp trước, Tào bà tử tìm tới đây.
Ta vội vàng nhét lá bùa vào trong tay áo.
Lão đạo sĩ thấp giọng nói:
“Cách ba dặm từ vườn trà An thị có một chiếc miếu đổ nát, có việc gì cứ tới tìm ta.”
Nói xong ông ta ôm chiếc bát vỡ vào trong lòng, quay người hát bài ca không giai điệu rồi rời đi.
“Mây bên ngoài mấy ngọn núi, đang lúc mặt trời lặn trong vườn trà. Gió xuân thổi lay cây cổ thụ, núi mưa làm ướt những mầm nụ mới...”
Tiếng ca hùng hậu mà thê lương, mang theo chút cô đơn.
Tào bà tử híp mặt hỏi đó là ai.
Ta nhìn bóng lưng của ông ta, ôm chặt cổ Tào bà tử vùi đầu vào váy áo bà ta, run rẩy nghẹn ngào nói:
“A ma, tên điên kia thật đáng sợ…”