Chương 1 - Trà Yêu

Trong vườn trà của An thị có một gốc cây trà cổ thụ ngàn năm tuổi, sinh trưởng ở rìa vách đá. Cây trà này bị sét đánh cháy mất một nửa, còn lại một nửa sống dở c/h/ế/t dở.

Mỗi năm, nó chỉ mọc được mười mấy mầm non mới sau lễ Thanh Minh, thu hoạch được trên dưới một trăm lá chè, vô cùng quý giá.

Nhưng kiếp trước, không một ai biết rằng, với tư cách là “Trà Tiên” đã được “lên trời” như ta, “rời bỏ thân x/á/c” chính là trở thành phân bón chôn x/ư/ơ/n/g dưới gốc cây trà cổ thụ đó.

Không chỉ có ta, mà còn rất nhiều x/ư/ơ/n/g trắng chất thành đống ở bên dưới cây trà cổ thụ kia, trong đó toàn là x/ư/ơ/n/g cốt của thiếu nữ ủ trà.

Rễ của cây trà len lỏi vào trong từng khúc x/ư/ơ/n/g, đóng chặt những bộ hài cốt đó vào lòng đất, thân cây được bồi bổ mỗi ngày trở nên tươi tốt hơn, mọc thêm nhiều lá trà hơn.

Chuyện làm ăn của An thị ngày càng thịnh vượng, may mắn, địa vị ngày càng cao quý.

Trớ trêu thay, hương khói trong “đền Tiên Trà” do hoàng đế hạ lệnh xây dựng ngay bên cạnh cây trà cổ thụ đến giờ vẫn rất hưng thịnh.

Chỉ tiếc là chẳng hề có Tiên Trà gì cả.

Mà có rất nhiều… Trà Trành.

(*) Trành: theo truyền thuyết hổ ăn thịt người, hồn người không biết đi đâu, lại đi theo hổ, dẫn hổ tìm ăn thịt người khác. Vì thế, những kẻ giúp kẻ ác làm ác đều gọi là “trành”.