Chương 1 - Trà Xanh Đừng Đùa Với Sầu Riêng
01
Tôi và thằng em sinh đôi thi đỗ cùng một trường đại học chỉ cách nhà 1 giờ đồng hồ đi tàu cao tốc.
Trường có vị trí gần sát biển rất đẹp.
Cha mẹ tôi hào phóng vung tay mua ngay một căn hộ bên cạnh trường cho chị em tôi đi học cho gần. Hoặc thi thoảng nhớ chúng tôi thì cha mẹ cũng có thể lái xe tới ở cùng một thời gian.
Ký túc xá của trường không được tiện nghi lắm nhưng tôi là một người hoà đồng, quan hệ với các bạn học khá tốt nên tôi vẫn lựa chọn ở lại đó.
Thành ra hiếm khi tôi về thăm nhà riêng.
Hôm nay ăn trưa ở căng tin xong, tôi đột nhiên muốn về nhà một lát. Học kỳ này đã qua hơn nửa rồi mà tôi chưa về đó.
Nhà cha mẹ mua cho chúng tôi rất gần trường học, đi bộ chỉ mất mười lăm phút.
Đứng ngoài cửa, tôi nhanh tay nhập mật khẩu mà tôi cùng thằng em Trần Mặc đã lập ra, ai ngờ bị nhắc nhở 2 lần là mật khẩu sai.
Tôi gọi cho Trần Mặc hỏi chuyện gì xảy ra.
Nhận được điện thoại của tôi, Trần Mặc hơi lo lắng: "Không phải chị ở lại ký túc à? Sao hôm nay đột nhiên về nhà?"
Tôi hơi cáu: "Sao? Chị không được về nhà ở à? Vì sao em đổi mật khẩu?"
"Chị đừng tức giận, chúng em đang chờ thang máy. Lát nữa lên nhà em sẽ giải thích"
Mãi cho đến khi Trần Mặc về tới, tôi mới nhận ra “chúng em” mà nó muốn nói là ai.
Bên cạnh nó là một cô gái trang điểm tinh xảo.
Mặt cũng khá xinh đấy, nhưng thái độ thì lạnh nhạt.
Vừa nhìn thấy tôi, mặt cô ta bắt đầu xị ra, như thể sự xuất hiện của tôi làm cho cô ta thấy khó chịu vậy.
Trần Mặc đi tới chỗ tôi, xấu hổ giới thiệu: "Chị, đây là Hứa Lâm Lâm, bạn gái mới của em, hiện tại đang sống ở đây với em."
Tốt lắm, thằng em tôi đã có bạn gái và thậm chí còn sống cùng nhau.
Vậy mà tôi học cùng trường lại không biết gì?
"Lâm Lâm, đây là chị gái anh, học cùng trường chúng ta"
Hứa Lâm Lâm liếc nhìn tôi, sau đó nhạt nhẽo nói một tiếng: "Chị"
02
Thì ra mật khẩu đã bị đổi, đổi thành ngày sinh nhật của Hứa Lâm Lâm.
Nguyên nhân là vì Hứa Lâm Lâm phàn nàn rằng mật khẩu mà tôi và em trai cùng nhau đặt quá phức tạp. Cô ta không thể nhớ được.
Vậy đấy.
Vì sao cô ta không nhớ được mà phải đổi mật khẩu của nhà tôi?
Nhưng vì đây là lần đầu tiên gặp nhau nên tôi cũng cố gắng không thể hiện quá gay gắt.
Mãi đến khi vào nhà tôi mới phát hiện ra việc thay ổ khóa cũng chưa tính là gì.
Quá đáng hơn là thằng em tôi còn dám đổi phòng.
Căn hộ này có 3 phòng ngủ, cha tôi đã phân luôn từ đầu là phòng ngủ chính có phòng tắm riêng sẽ thuộc về tôi.
Nhưng hôm nay trở về, phòng đã chất đống các đồ vật kỳ lạ.
Tôi nhìn quanh một vòng rồi đi vào nhà vệ sinh, lúc này tôi thực sự bị làm cho tức giận.
Toàn bộ đống mỹ phẩm dưỡng da của tôi chỉ còn toàn chai không, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai dùng.
Đổi mật khẩu tôi thiết lập, ở phòng của tôi, dùng đồ mỹ phẩm của tôi luôn.
Cô em này không biết xấu hổ là gì à?
Thấy tôi không vui, Trần Mặc vẻ mặt nịnh nọt đi tới: “Chị, em xin lỗi. Em và Lâm Lâm đợt này đúng là ở phòng của chị. Nhưng cả kỳ chị cũng không về được mấy lần, phòng rộng vậy mà không dùng cũng phí"
Trần Mặc vẫn luôn mỉm cười với tôi, nhưng Hứa Lâm Lâm ngồi trong phòng khách ăn trái cây lại coi như không có ai xung quanh, cũng không hề có ý định xin lỗi vì đã chiếm phòng và sử dụng đồ của tôi .
Thấy vậy, tôi mỉm cười và nói thẳng với Hứa Lâm Lâm: "Nếu dùng hết mỹ phẩm của người khác rồi thì nói 1 câu, như vậy tôi có thể mang từ ký túc về. Cô nghĩ tối nay tôi lấy gì sử dụng?"
Nghe vậy,Hứa Lâm Lâm rốt cục nhướng mày, ngữ khí quái gở nói: "Xin lỗi chị, nếu chị để ý đến mấy việc nhỏ như vậy thì em sẽ bảo Trần Mặc bồi thường cho chị"