Chương 3 - Trả Thù Nhà Chồng Cực Phẩm
Mẹ chồng tôi đang chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt tôi mắng mỏ, nhưng có lẽ nhìn thấy được ánh mắt của tôi lúc này có chút khác thường, bà ta thu tay lại hơi né tránh.
Sự việc vẫn diễn ra giống như kiếp trước.
Lương ngoại tình, tôi phơi bày tất cả chứng cứ lên trên bàn trà.
Bố mẹ chồng, em gái chồng đều ở đây. Sau một phút ngạc nhiên đi qua, vẻ mặt họ thản nhiên điềm tĩnh.
Có lẽ, bọn họ đều nghĩ tôi sẽ không thể bỏ được nhà họ. Chỉ đến khi tôi đưa ra đề nghị ly hôn thì họ mới phản ứng lại.
Ông Thân thở dài một hơi, vẻ mặt cau có nhìn sang bà Năm.
Sau đó, như thể chuyện này chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi không liên quan gì tới ông ta, cứ thế trực tiếp ném tờ báo lên bàn đứng dậy đi vào buồng.
Mẹ chồng quay qua nhìn tôi, tất nhiên bà ta chả bao giờ cho tôi sắc mặt tốt.
Lúc này ánh mắt như mũi d.a.o xuyên qua khe mắt ti hí cắm thẳng vào tôi, càng tỏ vẻ chán ghét hơn.
Tôi rũ mắt thu lại ánh mắt hận thù.
Bà Năm cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác, sau một phút lấy lại dũng khí, bà ta bắt đầu phát tiết.
Phượng lại lên giọng âm dương quái khí chế nhạo tôi.
Sau đó, ả trực tiếp đá sofa một cái rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người. Mẹ chồng vẫn thao thao bất tuyệt mắng mỏ. Lương im lặng, không biết hắn đang suy nghĩ gì vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Cũng giống như kiếp trước, chẳng ai đứng ra nói được một câu giống tiếng người.
Tôi nhìn thái độ của từng người, nghe từng câu nói của họ mà trong lòng cười lạnh.
Lúc này, tôi mới thật sự sâu sắc nhận ra kiếp trước tôi ngu xuẩn đến cỡ nào.
Mắng chửi đủ rồi, nhưng thấy thái độ của tôi vẫn kiên quyết, mẹ chồng lại giống bắt đầu xuống nước.
Bà ta nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ nghe được hai câu bà ta nói đến con gái của tôi.
Lòng tôi chợt đau đớn.
Đúng vậy, tôi biết rõ hơn ai hết một đứa trẻ lớn lên khi thiếu thốn tình thương sẽ bất hạnh và mềm yếu cỡ nào.
Giống như tôi, chỉ vì câu nói sẽ cho tôi một gia đình hoàn hảo của Lương mà đồng ý lấy hắn, phụ thuộc hắn, hèn mọn chịu đựng sự rẻ rúng từ người nhà của hắn.
Kiếp trước, tôi đã nghĩ tất cả vì con thế nên mới bỏ qua tự tôn mà tha thứ cho Lương.
Nhưng sống lại một lần, tôi hiểu ra không phải tôi cho con một gia đình có cha có mẹ là đã đủ.
Một người cha tồi tệ như Lương không đáng để dựa dẫm.
Từ lúc biết được bản thân đã trở lại, thù hận đã thôi thúc tôi lên kế hoạch cho tất cả.
Tôi vẫn đồng ý bỏ qua và yêu cần sẽ đi làm.
Mọi chuyện vẫn diễn ra theo trình tự đó. Hai mẹ con Lương đồng ý trong sự khó chịu. Cuộc họp mặt gia đình kết thúc trong không vui. Tôi chẳng thèm để ý.
Tôi và con nhất định phải ra khỏi căn nhà dột từ nóc này, nhưng trước hết tôi phải lấy lại toàn bộ những gì là của tôi và phải khiến cho những người làm tôi đau khổ phải trả giá.
Trở về phòng mình, tôi lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn.
Nhất định, tôi không thể bị coi là rác rưởi trong nhà bọn họ nữa.
Ngày hôm sau, tôi cố ý ăn mặc chỉnh trang lại một phen rồi đi ra ngoài.
Hôm nay ngày nghỉ, con gái tôi vẫn đang ngủ say sưa, tôi để con bé ở nhà.
Cái khác không nói, nhưng để con cho bà Năm chăm sóc tôi vẫn khá yên tâm.
Mặc dù bà ta rất ghét tôi, nhưng lại cực kỳ chiều chuộng con bé.
Hơn nữa tôi phải bắt đầu đi làm mới có thể tiến hành đến chuyện khác.
Vừa bước ra khỏi phòng, tiếng động phát ra từ dưới bếp khiến tôi chú ý.
Nhìn qua, Lương đang lúi húi làm bữa sáng. Tôi cười lạnh, hắn ta rất biết cách để lấy sự đồng tình của tôi.
Nếu là trước kia, anh ta vừa nấu được một bữa cơm sẽ khiến tôi cảm thấy rất áy náy. Sau đó, tôi sẽ lại chủ động nhận làm tất cả.
Thế nhưng lần này tôi chỉ thấy nực cười.
Tối qua, hắn lại giở bài cũ, quỳ xuống xin lỗi và hứa hẹn.
Liếc xuống hai đầu gối hắn ta như vô tình quỳ lên chiếc đệm nhỏ, tôi vẫn như kiếp trước giả vờ rất cảm động trước vở diễn của hắn.
Thứ đáng sợ nhất vẫn là lòng người. Họ đến và giúp ta sáng mắt ra.
Mắt tôi quá tệ, thế nên phải trải qua một kiếp mới nhìn ra được Lương là một tên cặn bã.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta bối rối đứng trong bếp, cơn chán ghét cố kìm nén lại dâng lên trong lồng ngực, tôi liền trực tiếp đi qua. Vừa hay gặp Phượng từ bên ngoài đi vào.
Cô ta mặc một bộ đồ thể thao bó sát cơ thể mảnh mai, giống như vừa đi thể dục về, đôi mắt liễu lả lướt nhìn qua cũng có chút phong tình.
Tôi biết, một người mà nếu có thể nằm liền không muốn ngồi như Phượng lại đột nhiên dậy sớm đi thể dục thì nhất định là có vấn đề. Vấn đề này kiếp trước tôi đã phát hiện ra, nhưng không muốn vạch trần.
Tôi quan sát cô ta, cô ta cũng đang lườm tôi từ đầu đến chân, ánh mắt lướt qua phòng bếp dò xét. Sau đó, lại bĩu môi giở giọng quái gở.
"Châu Doanh, chị cũng thật có bản lĩnh nhỉ. Có thể để anh tôi xuống bếp nấu bữa sáng hầu hạ chị cơ đấy. Anh tôi chẳng bao giờ phải động tay làm những việc hèn hạ đó, phúc của chị cũng lớn quá nhỉ."
Sau khi ngả bài, tôi cũng lười tử tế với cô em chồng tính tình khó ưa này, liền quay người nhìn thẳng cô ta, cười nhạt.
"Cô không thấy tôi chuẩn bị ra ngoài à! Anh ta nấu không phải hầu hạ cả nhà các người sao? Bình thường tôi nấu là đương nhiên. Anh ta nấu cho cả nhà các người ăn lại thành chuyện lớn rồi sao?"
“Coi việc nấu nướng là chuyện hèn hạ thì đến bữa cứ cun cút trốn trong phòng, đừng có mò ra ăn mới phải. Hơn nữa, làm gì có chuyện nào hèn hạ bằng việc làm tiểu tam chứ.”
Nói cho sướng miệng xong, tôi lười nhìn vẻ mặt đã tái đi của Phượng, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.
Tôi dự định sẽ về nhà thăm mẹ.