Chương 3 - Trả Thù Người Em Gái Tâm Ác
Chọc tôi à? Chọc nhiều không kể hết!
Hắn bỏ tôi một mình khi đang hẹn hò để đi đưa cơm cho Hứa Gia An, hắn ở bên Hứa Gia An nhổ răng trong lúc tôi nhập viện vì bệnh, hắn lén dùng tiền của tôi mua quà cho Hứa Gia An, đến lúc tôi rơi xuống nước hấp hối thì hắn vẫn ở cạnh cô ta…
Kiếp này, tôi chỉ muốn đường ai nấy đi với hắn.
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên yên lặng, chỉ nghe thấy một giọng cố ý làm ra vẻ rụt rè vang lên.
“Xin chào mọi người, chị Tang Ninh có ở đây không ạ?”
Nhìn dáng vẻ là đến tìm tôi rồi.
Nhưng ánh mắt giả nai tròn xoe của cô ta, thỉnh thoảng lại hất tóc một cái, chẳng khác nào đeo cái loa phát thanh trên người hét lên “Mau chú ý đến tôi đi!”
“Chào mọi người, em là em gái của chị Ninh Ninh, Hứa Gia An.”
Bạn học tôi tưởng cô ta thật sự là em gái tôi, vội vàng kéo cô ta vào, còn gọi tôi ra ngoài.
Hứa Gia An thấy tôi, lập tức đỏ viền mắt, giọng nói cũng thay đổi.
“Chị Ninh Ninh, lúc nãy chị chạy ra ngoài, chú dì tìm mãi không thấy, lo đến mức ăn cơm cũng không nổi. Mau về nhà đi chị.”
“Chị có ba mẹ yêu thương, chị phải biết trân trọng. Chị phải hiểu cho chú dì, đừng làm họ tức giận, họ đều vì tốt cho chị.”
“Không giống như em, em mơ cũng muốn ba mẹ sống lại, như vậy em cũng có nhà rồi, cũng không phải sống nhờ người khác nữa.”
Một đoạn lời kịch uốn éo, sến súa thật hoàn hảo.
Tôi suýt chút nữa là nôn ra.
“Diễn xong chưa? Ba mẹ cô chết thì liên quan gì tới tôi? Cũng đâu phải tôi giết họ.”
“Ba mẹ tôi, tôi tự nhiên biết trân trọng, không cần cô ở đây buồn thay, nói đạo lý thay họ!”
Bỗng chốc, cả phòng im phăng phắc, ai nấy đều kinh ngạc nhìn tôi.
Họ không thể hiểu nổi vì sao tôi lại ác độc với một cô gái yếu đuối đáng thương như vậy.
Nhưng ai mà ngờ được, chính cô gái yếu đuối ấy lại có thể cười tươi mà đẩy tôi xuống nước.
Càng độc ác thì càng giỏi đóng kịch!
5
Đúng như bây giờ. “Chị Ninh Ninh, chị giận em thì mắng em cũng được, nhưng sao chị lại xúc phạm ba mẹ em?”
“Ai xúc phạm ba mẹ cô? Không phải chính cô nói trước sao, tôi chỉ thuận theo lời cô nói mà thôi, thế nào lại thành xúc phạm ba mẹ cô rồi?”
Tôi liếc mắt trắng dã một cái.
Cô ta sững người, có vẻ không biết đáp lại thế nào. Sau đó lau nước mắt, gương mặt đầy vẻ kiên định.
“Tuy chị không nên nói em như thế, nhưng chú dì đối xử tốt với em như vậy, em nhất định phải đưa chị về nhà.”
“Chị Ninh Ninh, chị về nhà đi. Cùng lắm em quay về trại trẻ mồ côi, về quê cũng được, em sẽ không ở lại nhà nữa. Như vậy chị sẽ không tức giận nữa, chú dì cũng sẽ không buồn.”
Có bạn học không chịu nổi nữa, lên tiếng khuyên tôi.
“Tang Ninh, cậu về cùng đi. Cô ấy thật sự rất đáng thương.”
“Hơn nữa nhà cậu giàu như vậy, nuôi thêm một người thì sao chứ? Cũng đâu phải cậu nuôi, ba mẹ cậu đồng ý rồi mà.”
Hứa Gia An ánh mắt đầy đắc ý nhìn tôi.
Tôi cười rạng rỡ.
“Cậu tốt bụng quá nhỉ, cậu là thánh nữ à, bước ra từ Nhà thờ Đức Bà Paris chắc? Thế thì đưa cô ta về nhà cậu ở đi, dù sao cô ta cũng đáng thương như vậy mà.”
Bạn học lúng túng ra mặt. “Sao cậu có thể nói vậy? Tớ cũng chỉ có lòng tốt thôi mà.”
Tôi liếc cậu ta. “Lòng tốt? Cậu chưa nghe câu ‘điều mình không muốn thì đừng ép người khác’ à?”
Bạn học lập tức không dám nói thêm câu nào nữa.
Lần này Hứa Gia An thật sự khóc, nước mắt như mưa.
“Mọi người thật quá đáng. Cũng đúng thôi, chị Ninh Ninh có tiền, làm gì cũng đúng hết. Không giống em, cái gì cũng không có, còn bị chị xúc phạm như thế này.”
Tôi ngơ ngác. “Tôi có tiền cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống. Là tôi tự dựa vào bản lĩnh mình kiếm ra.”
“Cô không có gì trong tay thì nên tự nhìn lại bản thân. Tất nhiên, cô cũng có thể trách số mình khổ.”
Lần này cô ta khóc rất thật, chỉ dừng lại giữa chừng một chút.
Có lẽ là tôi quá ép người, cũng có thể là cái tên bạn trai đầu to não rỗng của tôi đã quá đánh giá cao vị trí của hắn trong lòng tôi.
Lúc này, hắn lại còn dám mở miệng.
“Ninh Ninh, lần này em thật sự quá đáng rồi. Em thành ra thế này từ bao giờ vậy, em trước đây dịu dàng biết bao, lương thiện biết bao.”
“Trước đây chỉ cần thấy người khác xả rác là em cũng sẽ nổi giận. Sao bây giờ lại có thể nói những lời như vậy với một cô gái yếu đuối đáng thương chứ?”
“Cho dù em không muốn giữ cô ấy lại, cũng không thể tùy tiện sỉ nhục cô ấy như vậy được.”
Tôi nhướng mày nhìn hắn.
Vừa nhìn thấy hắn là tôi lại nhớ đến những chuyện hắn làm ở kiếp trước, không thể nào kiềm chế được cơn giận.
“Không sỉ nhục cô ta thì sỉ nhục anh vậy.”